Đáng tiếc, nam chủ lại e ngại nàng, cô nương yếu đuối này chưa kịp chờ nam chủ quay về đã khóc đến ngất lịm.
Sang ngày thứ sáu, cảm giác choáng váng của Lý Mạt Phục đã đỡ hơn nhiều, ngoài những lúc suy nghĩ quá mức khiến đầu óc quay cuồng, còn lại cơ thể khá bình thường.
“Lý công tử, đến giờ uống thuốc rồi.” Quả Tử bưng đến một chiếc bát sứ trắng to cỡ cái đầu, bên trong là thứ nước thuốc sẫm màu đen nâu.
Lý Mạt Phục đang nằm trên ghế trúc trong sân phơi nắng, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc, vừa hăng hắc vừa đắng ngắt.
“Không uống! Vừa đắng vừa chát, lại nhiều thế này. Dù sao ở Hầu phủ này ta cũng chẳng sống được lâu, uống ít đi còn tiết kiệm được tiền thuốc.” Lý Mạt Phục quen miệng than thở, thật sự mỗi lần uống thuốc cậu đều muốn nôn ra.
Quả Tử đã nghe những lời như vậy suốt mấy ngày qua, Lý Mạt Phục cứ như người tự buông xuôi, miệng thì lúc nào cũng nhắc đến chữ “chết”, nhưng chỉ cần dỗ dành một chút là cậu lại ngoan ngoãn uống hết bát thuốc.
Buông bỏ, nhưng chẳng thực sự từ bỏ.
“Công tử, ta đã chuẩn bị sẵn mứt quả ngọt, uống xong thuốc là có thể ăn ngay.” Quả Tử đặt bát thuốc lên chiếc bàn thấp cạnh ghế trúc, rồi lấy từ trong ngực áo ra một gói kẹo được bọc bằng giấy dầu.
Mùi ngọt ngào từ gói giấy dầu nhanh chóng lan tỏa, len lỏi vào từng hơi thở của Lý Mạt Phục.
Cậu hé một mắt nhìn Quả Tử, rồi lại nhắm nghiền, thở dài một hơi.
Lần trước nam chủ bồi tội, đã đưa sáu ngàn lượng ngân phiếu cùng năm chiếc lá vàng nhỏ. Thật lòng mà nói, đây là một khoản tiền lớn.
Dù với nam chủ hay với Lý Mạt Phục, số tiền này đều không nhỏ.
Nhưng, với Lý Mạt Phục, nó chẳng khác gì một xấp giấy vụn.
Bởi cậu không thể ra ngoài, mà bên cạnh cũng chẳng có ai giúp cậu đi làm việc, dù chỉ là mua vài món ăn vặt.
Mấy ngày nay vì bệnh tật, cậu chỉ ăn được những món thanh đạm, đến nỗi nửa đêm thường bị đói mà tỉnh giấc.
Mứt quả ngọt này chính là món ngon nhất mà cậu được ăn trong những ngày qua, mỗi ngày cậu chỉ trông chờ vào chút mứt quả này để thỏa cơn thèm.
Nhưng bát thuốc kia thì thật sự quá đắng, ngày nào cũng uống bát thuốc, cậu không chịu nổi nữa.
Vậy nên, cậu quyết định từ bỏ.
Nghĩ thế, Lý Mạt Phục kéo chăn che kín người, nhắm mắt ngủ, trong giấc mơ mọi thứ đều tốt đẹp hơn.
Quả Tử thấy vậy có chút bất ngờ, cố gắng khuyên thêm vài câu nhưng đều bị Lý Mạt Phục bỏ ngoài tai.
Cuối cùng, Quả Tử đành bỏ cuộc khi thấy cậu thật sự ngủ rồi.
Quả Tử chỉnh lại chiếc ô che nắng phía sau ghế trúc, sao cho vừa đủ để cơ thể Lý Mạt Phục hưởng ánh nắng ấm áp mà không để ánh sáng chói chang làm cậu khó chịu.
Chiếc ô này vốn là mượn từ chỗ thiếu gia...
Lý Mạt Phục ngủ say, lại bắt đầu mơ. Cậu đã quen với những giấc mơ này, nhưng cảm giác trong mơ vẫn chẳng dễ chịu chút nào. Hàng lông mày của cậu nhíu chặt lại.
Quả Tử ngồi bên, nhẹ nhàng vuốt thẳng đôi mày đang nhăn, nhưng chẳng mấy chốc chúng lại nhíu lại như cũ.
Quả Tử bất lực, đành mang chỗ mứt quả và bát thuốc đi, nếu không để lâu bụi bặm bám vào sẽ không sạch sẽ.
Tầm chiều tà, mặt trời sắp lặn, Mạc Dịch từ bên ngoài trở về. Gã vừa đi giám sát người trong nhà bếp chuẩn bị món ăn thuốc bổ.
“Mạc thị vệ, ngài đã về.” Quả Tử thấy gã liền khẽ lên tiếng chào.
Mạc Dịch gật đầu, hỏi thẳng: “Hôm nay Lý công tử đã uống thuốc mấy lần rồi?”
Quả Tử hơi lúng túng, liếc nhìn Mạc Dịch, đáp nhỏ: “... Công tử, công tử chưa uống lần nào ạ.”
“...” Mạc Dịch cầm hộp thức ăn, sững người: “Cái gì?”
Quả Tử vội vàng giải thích: “Công tử dường như đã uống đến phát sợ, dù có lấy mứt quả ra dụ dỗ cũng không chịu uống.”
"Thế này sao được?" Mạc Dịch nghĩ đến việc thiếu gia nhà mình dạo gần đây vẫn thường xuyên bị đau đầu, liền nghiêm giọng nói: "Ngươi khuyên thêm đi, thuốc này không thể không uống."
Quả Tử mặt mày khổ sở, giọng đầy lo âu: "Mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải uống bốn bát thuốc lớn, lại còn phải dùng thêm dược thiện. Hôm nay Lý công tử chẳng ăn gì cả, dược thiện buổi trưa cũng chỉ động đũa hai lần."