Tĩnh Hương viện nằm ngay bên cạnh Thanh Liên viện của nam chính, khoảng cách gần đến mức chỉ cần bước vài bước là tới. Thế nhưng, từ khi Lý Mạt Phục xuyên không đến thế giới này, cậu chưa từng một lần nhìn thấy nam chính.
Kể từ ngày Lý Mạt Phục giữ Mạc Dịch ở lại, đã trôi qua năm ngày. Trong năm ngày ấy, ngoài ba bữa chính và việc uống thuốc Bắc, hầu hết thời gian cậu chỉ ngồi trên chiếc ghế xích đu trong viện, nghe Quả Tử đọc sách hoặc chợp mắt nghỉ ngơi.
Còn nam chính thì giống như cố tình tránh né, sáng sớm thì đi, tối mịt mới về, cứ như sợ bị Lý Mạt Phục bắt gặp vậy. Nếu không phải một lần nửa đêm dậy kiếm đồ ăn, tình cờ thấy ánh đèn sáng lên ở viện kế bên, Lý Mạt Phục chắc hẳn đã nghĩ nam chính lại đang đắm chìm trong một chốn tình tứ nào đó. Nhưng cũng không loại trừ khả năng vừa từ đó trở về. Dẫu sao, sau này nữ chủ vào phủ còn phải tranh đấu trong hậu viện, nếu hậu viện chỉ có một hai người phụ nữ thế này thì chẳng phải cuộc chiến sẽ quá nhạt nhẽo sao?
Trong năm ngày này, viện của Bạch di nương cũng đã hai lần phái người đến.
Lần đầu là ba ma ma to khỏe, chắc hẳn nghĩ rằng Tĩnh Hương viện của Lý Mạt Phục người ít, dễ bắt nạt. Họ định dùng sức ép để dọa cậu – một “nam thê” xuất thân từ nông thôn, chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn – khiến cậu sợ hãi mà “tha thứ” cho Bạch di nương.
Nói đến đây, Lý Mạt Phục không khỏi khâm phục sự vô tri của Bạch di nương. Việc này đã đến tai nam chính rồi, vậy mà nàng ta vẫn dám dùng thủ đoạn như thế. Đúng là bị kẻ khác lợi dụng như một con dao, lại còn tự cho mình là tài giỏi.
Còn kẻ đứng sau giật dây Bạch di nương, Lý Mạt Phục không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là mẹ kế của nam chính. Trong phủ này, số người có tiếng nói chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà kẻ không muốn thấy nam chính sống tốt ngoài bà ta thì còn ai vào đây nữa?
Thật đáng tiếc, chuyện rõ ràng như vậy mà một kẻ ngoài cuộc như cậu cũng nhìn ra, còn vị tướng quân say mê chốn phong hoa kia lại chẳng hay biết.
Dẫu vậy, thân phận của Lý Mạt Phục trong phủ này thực sự quá đặc biệt. Việc bị khinh thường, bị bắt nạt là điều thường tình.
Nhưng chính điều đó lại càng chứng minh một điều: chuyện Lý Mạt Phục nắm giữ sinh mệnh của nam chính không phải ai cũng biết. Ít nhất, Bạch di nương không hề hay biết.
Ba ma ma to khỏe kia vừa xông vào viện đã định trói Lý Mạt Phục. Ai ngờ, Mạc Dịch – người luôn đứng canh bên cạnh – đã ra tay đánh cho một trận rồi đem bán họ đi. Thậm chí, bọn gia nhân canh cổng cũng bị xử lý và bán luôn.
Những kẻ canh cổng vốn là gia nhân trong phủ. Vì sao nam chính lại dùng họ, Lý Mạt Phục không rõ. Nhưng cậu biết chắc, những người này rất có thể đã bị Đại phu nhân Lâm thị mua chuộc. Chỉ tiếc là họ không biết nhiều, mơ hồ làm việc cho người khác rồi cuối cùng mất mạng.
Nhưng họ có thể làm gì khác? Ngoài chấp nhận, họ còn lựa chọn nào khác? Dẫu sao, đó cũng là Đại phu nhân trong phủ, là chủ nhân của họ.
Hơn nữa, những gia nhân này đều là người của Đại phu nhân, khế ước bán thân nằm trong tay bà ta.
Cũng không còn cách nào khác. Trong viện của Lý Mạt Phục chỉ có hai người, đều là do nam chính phái đến. Nói là để hầu hạ và bảo vệ cậu, nhưng thực chất là để giám sát.
Cuộc đấu tranh của các chủ tử, cuối cùng người chịu khổ luôn là bọn hạ nhân. Dù chọn thế nào, kẻ bị hy sinh cũng chỉ có thể là họ.
Lý Mạt Phục hiểu điều đó.
Nhưng hiểu thì sao?
Cậu và những kẻ bị bán đi kia nào có gì khác nhau?
Cậu chẳng phải cũng bị người ta mua về đây sao?
Ai có thể thương cảm cho ai?
Có lẽ vì lần đầu chịu thiệt, lần thứ hai, Bạch di nương phái đến một cô nương trẻ trung, xinh xắn, nghe nói là thông phòng của nam chính.
Cô nương ấy bị gia nhân trong viện chặn lại ở ngoài. Mặc cho nàng ta la hét thế nào, cũng không ai để ý. Cuối cùng, nàng ta bật khóc.
Cách làm này, Lý Mạt Phục thật chẳng buồn bận tâm, đây đâu phải khóc cho cậu xem, rõ ràng là khóc để nam chủ thương xót mà thôi.