Hồng Đậu từ năm tám tuổi đã bị gia đình bán đi. Nhờ dáng dấp xinh đẹp, nàng được Hầu phủ mua về làm nha hoàn. Đến năm mười sáu tuổi, nàng được hầu hạ thiếu gia và trở thành thông phòng. Là nữ tử, lại đã bán thân cho Hầu phủ, nay còn là người phụ nữ của thiếu gia, nhưng cuộc sống của nàng chẳng thể gọi là yên ổn. Mỗi ngày, nàng đều lo lắng cho tương lai của mình.
Dù thế nào, nàng cũng muốn có một đứa con của thiếu gia, bởi chỉ khi có con, nàng mới có thể đứng vững ở Hầu phủ! Vì vậy, hôm nay nàng lấy hết can đảm, mặc lên bộ y phục đẹp nhất, làm món bánh quế hoa mà thiếu gia từng yêu thích nhất để mang đến cho hắn. Nhưng không ngờ, thiếu gia thậm chí không thèm gặp nàng.
Hồng Đậu vừa xấu hổ vừa tủi thân, quay về tiểu viện của mình. Nói là tiểu viện, nhưng thực chất nơi ấy vừa nhỏ hẹp lại vừa hẻo lánh. Ai bảo nàng không phải là chính thất, cũng chẳng có con cơ chứ. Nghĩ đến đây, Hồng Đậu buồn bã đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, bật khóc nức nở.
---
Ở bên cạnh, tại Tĩnh Hương viện, Lý Mạt Phục vẫn đang say ngủ. Cậu hoàn toàn không hay biết những chuyện vừa xảy ra ở viện bên, cũng chẳng lường trước được rằng Hồng Đậu sẽ mang lại cho mình bao nhiêu ám ảnh tâm lý trong tương lai. Hiện tại, cậu đang ngủ rất ngon, trong mơ, bạn cùng phòng của cậu mang về món gà rán – món ăn mà cả trẻ con lẫn người lớn đều yêu thích.
Cậu vui mừng muốn xin một miếng, nhưng bạn cùng phòng lại lạnh lùng từ chối. Lý Mạt Phục không phục, bụng đói cồn cào, cậu nằng nặc đòi ăn đùi gà. Nhưng người bạn ấy không chỉ không cho, còn chia cho những người khác, chỉ riêng cậu là không được ăn, lại còn mắng cậu là "quỷ đói đầu thai". Lý Mạt Phục tức tối hét lên: "Ta muốn ăn gà! Không ăn thì ta chết thật đấy!"
Tiếng hét ấy làm Quả Tử – người đang bưng món gà "khẩu thủy" – giật mình, ngay cả Mạc Dịch, người đang lau bàn ghế đá, cũng ngẩn người. Lý Mạt Phục, người vừa hét lớn, cũng tỉnh dậy. Cậu ngồi dậy, mơ màng ngửi thấy mùi thơm nức mũi của thịt gà, nước dãi bất giác chảy ra.
“Lý công tử, thiếu gia nói ngài có thể ăn thịt rồi. Ngài ấy còn đặc biệt dặn nhà bếp làm món gà khẩu thủy cho ngài. Mau dậy đi thôi.” Quả Tử phản ứng lại, vừa nói vừa đặt đĩa gà lên bàn đá.
Lý Mạt Phục lập tức rời khỏi ghế dựa, xỏ giày rồi ngồi ngay xuống ghế đá, hô lớn: “Ăn thịt! Ăn thịt!!”
Mạc Dịch đứng một bên, nhìn thấy Lý Mạt Phục chẳng buồn rửa tay đã vội xé một cái đùi gà, cắn một miếng rồi lộ ra vẻ mặt hạnh phúc đến ngây ngất, không khỏi cảm thấy bất lực.
“…” Mạc Dịch chẳng muốn nhìn thêm.
Quả Tử thì bật cười, rót cho cậu một ly trà, nhân tiện nhắc nhở: “Công tử, lần này ăn thịt xong phải uống thuốc đấy nhé.”
“Ha ha ha! Ta sống lại rồi!” Lý Mạt Phục nuốt miếng thịt gà mềm ngọt, đậm đà, vui vẻ nói lớn: “Chết ư? Vì thịt gà, ta không thể chết được!”
“…” Quả Tử cười gượng, “Công tử, lát nữa vẫn phải uống thuốc.”
Lý Mạt Phục nhanh chóng ăn hết một cái đùi gà, miệng liên tục đồng ý, không quên dặn dò thực đơn ngày mai: “Ăn ăn ăn, ngày mai ta muốn ăn gà nướng.”
Mạc Dịch mím môi, ánh mắt lộ vẻ chán ghét. Nói đi nói lại, người này chỉ biết ăn gà. Nhưng nghĩ lại, một đứa trẻ xuất thân từ vùng quê, đến Hầu phủ bao nhiêu năm vẫn bị giam cầm, hiểu biết ít ỏi, nên tự nhiên coi thịt gà là món ngon nhất đời.
Mạc Dịch thầm thở dài, trong lòng lại thấy Lý Mạt Phục thật đáng thương.
Đợi Lý Mạt Phục ăn xong hai cái đùi gà, Quả Tử liền mang đĩa gà đi.
“Làm gì thế? Ta còn chưa ăn xong!” Lý Mạt Phục thấy vậy, đứng dậy phản đối, giọng nói đầy bức xúc.
Quả Tử dừng lại, giải thích: “Công tử đừng giận, mấy ngày nay ngài ăn ít, giờ ăn nhiều quá sẽ đau bụng.”