Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 9: Tê dại (3)

Giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, rút cạn sức lực của cậu, khiến cậu cuối cùng lại chìm vào hôn mê.

“Cậu ta thế này là sao?”

“Có phản ứng thế này là tốt, chứng tỏ cậu ấy vẫn muốn sống.”

“... Mặc Trúc, lau nước mắt cho cậu ta đi.”

“Dạ, thưa thiếu gia.”

Ba ngày sau, Lý Mạt Phục tỉnh lại.

Đập vào mắt cậu là trần giường màu đỏ nâu nhạt, bên cạnh là những rèm lụa xanh nhạt buông rủ. Lý Mạt Phục đờ đẫn nhìn trần nhà một lúc lâu, chẳng nói chẳng rằng.

Trong phòng có bốn chậu than đang cháy, được đặt ở bốn góc, tỏa ra hơi ấm dễ chịu.

Tấm chăn bông đắp trên người cậu thật mềm mại và ấm áp, hương thuốc thoang thoảng quanh mũi. Nhưng tiếng khóc lóc nỉ non bên tai lại khiến cậu không khỏi bực bội.

Mấy ngày gần đây, cậu hoặc là kiệt sức đến mức thϊếp đi, hoặc chỉ cần vừa tỉnh táo một chút là lại chìm vào những giấc mơ.

Những giấc mơ ấy không ngừng tái hiện cuộc đời đầy uất ức và nhu nhược của "Lý Mạt Phục", không ngừng cho cậu thấy cảnh "Lý Mạt Phục" bị người ta hành hạ đến chết.

Ký ức và nhận thức ban đầu của cậu dường như bị ký ức của "Lý Mạt Phục" đánh đập không thương tiếc, khiến cậu trở nên đờ đẫn. Nghĩ đến việc phải sống trong thế giới này, lòng cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Nhưng sự thật là, điều ấy đã không thể thay đổi.

Chỉ mới đến đây chưa đầy mười ngày, vậy mà cậu lại cảm thấy như đã trải qua mười năm dài đằng đẵng.

Là nam thê, cả đời này cậu không bao giờ có thể quản lý hậu viện. Hậu viện là nơi của phụ nữ, không phải nơi dành cho một nam nhân như cậu.

Tương tự, Lý Mạt Phục cũng chẳng có khả năng nắm giữ một chút thực quyền nào trong phủ. Đơn giản chỉ vì cậu là đàn ông.

Kết cục tốt nhất mà cậu có thể mơ đến, đó là đợi đến khi đạo sĩ đến đưa đi. Nhưng cậu biết, điều đó chẳng hề thực tế chút nào.

Hầu phủ sẽ không bao giờ để lại vết nhơ. Vì vậy, cậu không thể nào sống tiếp được.

Cậu sắp điên mất rồi. Thật sự sắp điên rồi.

Lý Mạt Phục nghĩ.

Hiện tại cậu vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ nam chủ nhân sợ cậu chết, vì sợ bản thân sẽ gặp rắc rối theo.

Đây là sợi dây mong manh duy nhất giúp cậu tồn tại trong phủ, nhưng cũng là sợi dây không đáng tin nhất.

Nếu đáng tin, nguyên chủ đã không chết, và cậu đã chẳng phải đến đây, đúng không?

Cậu bật cười tự giễu. Không ngờ lại có ngày phải dựa vào một người đàn ông để sống.

Ý nghĩ "chết quách đi cho xong" một lần nữa trỗi dậy trong lòng cậu.

Cùng với sự tỉnh táo dần trở lại của cậu, những cơn đau nhức trong cơ thể cũng từng chút một trỗi dậy.

Tiếng khóc lóc bên ngoài vẫn không ngừng vọng vào, khiến cậu không thể nào yên tĩnh.

Cậu gắng gượng, nhịn cơn choáng váng ngồi dậy. Vừa có động tĩnh, lập tức có người chạy đến.

"Lý công tử, ngài tỉnh rồi?"

Một giọng nói vang lên, ngay sau đó người nọ đỡ cậu ngồi dậy.

Đợi đến khi cơn chóng mặt dịu đi, cậu mới nhìn rõ người đang đỡ mình là một đứa trẻ chừng mười tuổi. "Ngươi là ai?"

"Lý công tử, nô tài tên Quả Tử, được phái đến hầu hạ ngài." Đứa trẻ vừa nói vừa nhanh nhẹn giúp cậu xỏ giày.

Lý Mạt Phục thoáng ngẩn ra, chẳng lẽ cậu lại xuyên qua lần nữa?

"Lý công tử, ngài có đói không? Để nô tài gọi người mang cháo đến cho ngài." Quả Tử ngoan ngoãn nói.

Lý Mạt Phục chưa nghe thì thôi, vừa nghe nhắc đến đã thấy bụng đói cồn cào. "Được."

Quả Tử đỡ Lý Mạt Phục ra chiếc ghế quý phi bằng gỗ đỏ rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Không biết có phải do ảo giác hay không, tiếng khóc bên ngoài dường như càng to hơn.

Lý Mạt Phục vốn không muốn bị người khác nâng đỡ, nhưng cơ thể cậu yếu đến mức không thể tự đi nổi, không có người dìu thì chẳng thể bước được bước nào.

Dù vậy, từ giường đến ghế quý phi mà cậu cũng toát cả mồ hôi mỏng.

"Bên ngoài là ai đang khóc vậy?" Lý Mạt Phục đợi Quả Tử quay lại, sắc mặt tái nhợt hỏi.

Quả Tử bê ấm nước đun trên bếp than, vừa pha trà vừa đáp: "Là Ngọc Châu, người hầu của Bạch di nương."

Lý Mạt Phục nhìn đứa trẻ trắng trẻo, tay chân nhanh nhẹn đặt tách trà trước mặt mình. Cảm giác lạ lẫm khi được người khác phục vụ khiến cậu không khỏi ngắm nhìn Quả Tử thêm vài lần.

Trà còn quá nóng, cậu không uống ngay.

"Nàng khóc gì? Bạch di nương chết rồi sao?" Lý Mạt Phục buông lời mỉa mai.

Dù sao cuối cùng cũng phải chết, chẳng ai ngăn được cậu nói lời cay độc. Biết đâu chết rồi cậu lại có thể trở về.

"Lý công tử!" Quả Tử hốt hoảng hạ giọng: "Đừng để người khác nghe thấy, kẻo lại mang tiếng xấu!"