Lục Minh Vân ở lại Ngưng Khí viện suốt cả đêm. Hắn không dám nhắm mắt, chỉ sợ rằng nếu mình ngủ thϊếp đi, khi tỉnh lại sẽ không còn cơ hội nhìn thấy người kia nữa.
Hắn sợ cái chết.
Nhưng hắn càng sợ hơn là sống mà không bằng chết.
Cái cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, cả đời này hắn không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa!
Lục Minh Vân cảm thấy mệt mỏi đến mức phải đưa tay lên xoa trán. Toàn thân hắn đau nhức, đầu cũng đau như búa bổ, thật sự khó chịu vô cùng. Hắn tự trách mình, năm nay đúng là quá sơ suất, chỉ chú tâm lo những chuyện bên ngoài mà quên mất trong phủ cũng có những kẻ như những con sói đói, luôn rình rập chờ cơ hội.
Đúng lúc ấy, Mặc Trúc đứng bên ngoài khẽ gõ cửa. Lục Minh Vân cho phép hắn vào. Mặc Trúc nhanh chóng bước đến gần, ghé sát tai Lục Minh Vân thì thầm vài câu. Lục Minh Vân thoáng sững người, rồi đôi mắt hẹp dài của hắn nheo lại, ánh lên một tia sắc lạnh.
Lý Mạt Phục đang sốt cao, cả người nóng rực nhưng lại cảm thấy lạnh buốt đến tận xương. Hơi thở của cậu phả ra cũng lạnh lẽo, như thể cái chết đang đến gần. Trong cơn mê man, cậu nghĩ mình sắp chết rồi.
Cơn sốt khiến Lý Mạt Phục chìm vào những giấc mơ hỗn loạn, mà mỗi giấc mơ đều như một cơn ác mộng không lối thoát. Trí óc cậu vốn đã kiệt quệ không chịu nổi áp lực, giờ đây lại căng lên như sắp nổ tung.
Lý Mạt Phục mơ thấy có người ép mình phải quỳ xuống dập đầu, cậu không chịu, liền bị mấy ma ma to béo mạnh tay đè xuống, bắt ép phải quỳ. Tiếng cười nhạo vang lên bên tai, chói tai đến mức khiến cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi ấy.
Rồi sau đó, Lý Mạt Phục bị một nhóm phụ nữ tát tới tấp. Vì không chịu nổi mà phản kháng, cậu liền bị bẻ gãy tay. Nỗi đau ấy như xuyên thẳng vào từng dây thần kinh, khiến cậu chỉ biết quằn quại trong tuyệt vọng. Khuôn mặt cậu sưng phù, máu tươi tràn đầy trong miệng.
Có lẽ vì thấy cậu bẩn thỉu, những người đó ra lệnh cho các ma ma đẩy cậu xuống hồ để "rửa sạch". Lý Mạt Phục tuy gầy yếu nhưng vẫn là nam nhân, lại biết bơi. Cậu cố gắng vùng vẫy, bơi lên khỏi mặt nước, nhưng lại bị những ma ma trên bờ dùng chân đạp xuống. Không còn cách nào, cậu đành đổi hướng bơi sang phía khác, nhưng những người kia lại dùng đá ném vào cậu. Mỗi lần bị trúng, nỗi đau lại càng thêm khắc nghiệt.
Cuối cùng, Lý Mạt Phục cũng lên được bờ. Nhưng vừa lên bờ thì sao? Cậu lại bị lột sạch quần áo, bị sỉ nhục rằng chỉ là một nam thê thấp hèn nhận tiền để sống nhục nhã. Sau đó, cậu lại bị ném trở lại hồ.
Thân thể trần trụi của Lý Mạt Phục run rẩy trong cái lạnh thấu xương, không còn sức để bơi nữa, cậu chìm dần xuống đáy hồ. Một lúc lâu sau, cậu mới được kéo lên. Những kẻ kia thấy có chuyện không ổn, vội lau khô đầu tóc cậu, tùy tiện khoác cho cậu một bộ y phục rồi ném về phòng, để mặc cậu sống chết ra sao.
Mùa đông lạnh lẽo như thế, người chết vì rét cũng chẳng có gì lạ.
Lâm ma ma nhận tiền rồi nên chẳng buồn quan tâm đến sống chết của Lý Mạt Phục. Bà ta không ngờ rằng, sáng hôm sau khi đến, cậu chẳng những không chết mà còn tỉnh táo đòi ăn.
Trong cơn mê man, Lý Mạt Phục khẽ mở mắt, nhưng mọi thứ trước mắt đều mờ mịt. Lý Mạt Phục nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai nhưng chẳng thể nào hiểu được.
Cơ thể cậu lạnh lẽo, trong giấc mơ cũng lạnh đến thấu xương. Nỗi đau và sự bất lực dâng lên, biến thành một cơn hận thù cuộn trào mạnh mẽ. Những hình ảnh trong giấc mơ cứ lặp đi lặp lại, rõ ràng đến mức như cậu đang thật sự trải qua tất cả.
Lý Mạt Phục nghiến răng chịu đựng, cơ thể run lên vì tức giận và đau đớn. Cậu vốn dĩ sống trong thời đại yên bình, quốc gia mạnh mẽ, xã hội hòa hợp, là một người bình thường chưa từng chịu qua những khổ đau như thế này. Những lời lăng mạ vô cớ, những nhục nhã và hành hạ không ngừng, tất cả như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cậu.
Những nỗi nhục nhã và đau đớn trong giấc mơ dường như đã thấm sâu vào cơ thể cậu, khiến cậu cảm giác như chính mình là người trong mộng. Như một cách để giải tỏa, cậu nhắm chặt mắt, nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn rơi. Nhưng cậu chỉ còn đủ sức để khóc.