Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 7: Tê dại (1)

Mặc Trúc vừa nghe lệnh, lập tức đáp một tiếng rồi chạy vội ra khỏi viện. Lâm ma ma, người vẫn đang lén lút quan sát từ trong góc, thấy vậy cũng lấy hết can đảm chạy theo.

Lục Minh Vân cúi nhìn Lý Mạt Phục, hơi thở của cậu ngày càng yếu ớt, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại. Hắn cởi chiếc áo choàng hạc bào trên người, phủ lên thân thể lạnh lẽo của cậu. Nhưng khi vô tình chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cậu, trong khoảnh khắc đó, hắn đã tưởng rằng người trước mặt mình đã không còn sống nữa!

Cơn giận dữ bùng lên trong lòng, như ngọn lửa thiêu đốt không thể kìm nén. Lục Minh Vân không dám nghĩ nếu cậu thực sự chết đi, bản thân mình sẽ ra sao. Rõ ràng từ năm kia, hắn đã nhiều lần căn dặn tổ mẫu và quản gia không được làm khó cậu. Có thể không cần quá để tâm đến cậu, nhưng tuyệt đối không được đối xử tệ bạc!

Vậy mà giờ đây, cậu lại bị hành hạ đến mức gần như mất mạng!

Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ mơ hồ. Ký ức về những tháng ngày đau khổ khi hắn mười bốn tuổi chợt ùa về, nỗi sợ hãi hòa cùng cơn giận càng làm tâm trí hắn rối loạn. Cậu không thể chết... không được chết!

Sự quyết liệt lóe lên trong đôi mắt, Lục Minh Vân cúi xuống, bế ngang thân thể yếu ớt của Lý Mạt Phục. Vừa bước ra khỏi phòng chưa được bao xa, bước chân hắn chợt khựng lại. Ban đầu, hắn định đưa cậu đến Bạch Hà viện gần nhất. Nhưng nghĩ đến tình trạng của cậu lúc này, không thể để cậu chịu thêm chút lạnh nào nữa, hắn thay đổi ý định, rẽ hướng về căn phòng nhỏ của Lâm ma ma.

Cánh cửa bị hắn đạp mạnh mở toang, luồng hơi ấm từ trong phòng ùa ra khiến hắn càng thêm tức giận. Thì ra, phần lớn than củi ở Ngưng Khí viện đều bị người đàn bà già nua này tích trữ ở đây!

Ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, không nói một lời, hắn đặt cậu lên giường, đắp chăn thật kín rồi lập tức đóng sầm cửa lại.

Một khắc sau, tiếng của Mặc Trúc vọng đến từ ngoài sân: "Thiếu gia!"

Lục Minh Vân hé cửa, lạnh lùng lên tiếng: "Ở đây."

Mặc Trúc phản ứng nhanh nhạy, lập tức hiểu vị trí của thiếu gia, cũng như lý do tại sao hắn lại ở đó. "Tô y sư! Mau, mau lên!" Hắn vội nắm lấy tay Tô y sư, kéo ông về phía căn phòng nhỏ.

Do Tô y sư tuổi đã cao, chân đi không vững, lại thêm Ngưng Khí viện cách khá xa, nên ông phải ngồi kiệu mềm để đến đây. Nhưng Mặc Trúc vì quá lo lắng, khiến chiếc kiệu lắc lư, làm Tô y sư choáng váng cả đầu óc. Chỉ khi nhìn thấy Lục Minh Vân, ông mới dần lấy lại thần trí, vội vàng cúi người hành lễ: "Thiếu gia."

"Miễn lễ. Tô y sư, mau xem tình hình của Lý... công tử." Lục Minh Vân đỡ lấy Tô y sư, dẫn ông đến bên giường.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lý Mạt Phục, Tô y sư không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ông đã ở Hầu phủ nhiều năm, dĩ nhiên từng gặp qua vị công tử này vài lần. Không ngờ lần gặp lại hôm nay, cậu lại rơi vào tình cảnh đáng thương như vậy. Quả thật, có kẻ dám ra tay với Lý công tử...

Hầu phủ e rằng sẽ không yên ổn trong thời gian tới.

Tô y sư thở dài, bắt mạch cho Lý Mạt Phục.

Một lát sau, Lục Minh Vân sốt ruột hỏi: "Sao rồi?"

"Nếu chậm thêm một khắc, người e là đã chết vì lạnh rồi." Tô y sư vừa nói vừa lấy hộp châm cứu ra.

Sắc mặt Lục Minh Vân vừa dịu đi đôi chút lại lập tức sa sầm. Hắn quay sang nhìn Mặc Trúc: "Người đâu?"

"..." Mặc Trúc ngây người một thoáng, rồi sực tỉnh, vội vàng chạy ra sân tìm kiếm. "Tôi đi tìm ngay!"

Nhưng Lâm ma ma đã sớm bỏ trốn không dấu vết. Dù Mặc Trúc tìm kiếm khắp nơi, cũng không thể phát hiện tung tích của bà ta. Cuối cùng, hắn đành quay lại báo cáo sự thật với Lục Minh Vân.

Lục Minh Vân nghe xong cũng không trách mắng, bởi tình hình lúc đó quá cấp bách, việc tìm y sư là ưu tiên hàng đầu. Hắn chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi bảo Mạc Dịch dẫn người đi tìm."

Mặc Trúc gật đầu rời đi, lòng nặng trĩu. Rõ ràng, thiếu gia đã quyết tâm truy cứu chuyện này đến cùng. Trong lòng hắn hiểu, thiếu gia càng hiểu, kẻ nào dám cả gan gây ra chuyện này, mọi người trong Hầu phủ đều ngầm biết rõ. Nhưng một khi chuyện này bị lật ra, Hầu phủ sẽ không tránh khỏi sóng gió.