“Hạc Chi, để Mạc Dịch đưa ngươi về trước, ta có việc phải làm.”
“Mặc Trúc, theo ta đến Ngưng Khí Viện một chuyến.”
Lục Minh Vân hành động rất dứt khoát, dặn dò xong liền nói đôi ba câu với Triệu Húc rồi bảo Mặc Trúc lấy áo choàng lông hạc màu xanh đậm mang đến.
Chẳng bao lâu, hắn đã khoác áo choàng, được Mặc Trúc dìu đi.
Triệu Húc nhìn theo bóng lưng của Lục Minh Vân, thắc mắc.
“Công tử nhà ngươi định tìm ai tính sổ vậy?”
“...Thuộc hạ không biết.” Mạc Dịch trả lời.
Hắn biết thiếu gia đi làm gì, nhưng mấy năm nay Lý Mạt Phục luôn an phận, sao lại...
---
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Trời đông giá rét, cánh cửa gỗ bị đóng băng cứng ngắc, nếu dùng tay gõ, người trong nhà chắc chắn không nghe thấy, thế nên Mặc Trúc trực tiếp dùng chân đạp.
“Cộc! Cộc! Cộc!”
Đợi một lúc vẫn không thấy ai, Mặc Trúc đổi chân khác tiếp tục đạp.
Lục Minh Vân khoác áo choàng lông màu tối đứng đó, thỉnh thoảng thở ra hơi trắng.
Tuyết vừa rơi tối qua, rõ ràng quản gia đã dặn dò người dưới dọn sạch tuyết trong hầu phủ, nhưng khu vực quanh Ngưng Khí Viện vẫn là một mảng tuyết trắng.
Mặc Trúc không để ý, vừa bước vào đã bị trượt ngã, giờ mông vẫn còn đau.
Lục Minh Vân nhìn Ngưng Khí Viện cũ nát, xập xệ, nhíu mày. Lý Mạt Phục mấy năm nay luôn an phận, hắn suýt nữa thì quên mất người này.
Nhưng giờ xem ra chắc là bị dồn ép quá, nếu không sẽ không dùng cách này để gọi hắn đến.
“Ôi trời ơi! Thiếu phu nhân!”
Tiếng Lâm ma ma vang lên, bà vừa nói vừa tỏ vẻ nịnh nọt.
“Trời lạnh thế này, ngài đến đây làm gì? Cẩn thận kẻo lạnh, những gì ngài dặn ta đều đã làm...”
Cửa vừa mở, Lâm ma ma cứng đờ. Nụ cười trên mặt đông cứng lại, đầu óc như ngừng hoạt động.
Ngưng Khí Viện nằm ở nơi hẻo lánh nhất trong hầu phủ, ngoài bà ra hầu như không có ai lui tới, chỉ có nha hoàn bên cạnh Bạch di nương mỗi tháng ghé một lần.
Cũng vì vậy, mấy năm nay Lâm ma ma dưỡng thành thói quen ăn nói không kiêng nể.
Dù sao Lý Mạt Phục là người kiệm lời, bà ở đây một mình cũng khó tránh khỏi nói chuyện một mình cho đỡ buồn.
Không ngờ hôm nay lại gây họa.
“Thiếu... thiếu gia, ngài sao lại đến đây?” Lâm ma ma không dám nói thêm gì, trong đầu cũng không nghĩ ra cách đối phó, theo bản năng quỳ xuống.
Đầu gối quỳ trên nền tuyết cứng, Lâm ma ma rất nhanh cảm thấy lạnh buốt cả người, sớm biết vậy đã dọn sạch tuyết trong viện...
“Đây là hầu phủ, thiếu gia đi đâu còn cần phải báo cáo với ngươi sao?” Mặc Trúc vẫn còn bực tức vì cú ngã ban nãy.
Tên nô tài này dám lười biếng, trong viện ngoài viện đều đầy tuyết, hắn ngã chỉ đau một chút, nhưng nếu thiếu gia ngã thì làm sao đây?
“Không dám, không dám!” Lâm ma ma khóc lóc.
“Chỉ là viện này quá bẩn, sợ làm ngài khó chịu...”
Lục Minh Vân bước vào sân, tuyết đọng thành băng, căn nhà cũng cũ nát, lâu rồi không được sửa sang, trong sân chỉ còn lại một cây đã bị chặt.
“Quá bẩn thì không mau dọn dẹp đi!” Mặc Trúc dù chỉ là thư đồng, nhưng từ nhỏ đã theo sát Lục Minh Vân, người trong phủ đều biết lời hắn có phần nào là thái độ của Lục Minh Vân.
Lâm ma ma run rẩy đứng dậy đi lấy xẻng.
“Hừ!”
Mặc Trúc căm ghét trừng mắt nhìn bà ta, chuyện thiếu gia ngất xỉu hôm nay nếu để lão phu nhân biết chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.
Bao năm nay không ai dám động đến Lý Mạt Phục là vì đạo sĩ kia, không ngờ mới đây đã có kẻ dám đυ.ng vào thiếu gia.
Lục Minh Vân từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhìn bà ta hai lần, nhớ kỹ người này.
Hắn bước lên bậc thang kêu cọt kẹt, đẩy cửa phòng cũ nát.
Bên trong đồ đạc đơn sơ, chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường và mấy chiếc hòm chất ở cuối giường.
Trên giường là một người mặt mày tái nhợt, nằm bất động.
Lục Minh Vân giật mình, hít một hơi lạnh.
“Mặc Trúc! Gọi y sư ngay!”