“Ha.” Lý Mạt Phục nhắm mắt, tựa lưng vào gối, giọng nói đầy mỉa mai: “Nàng ta chẳng phải luôn muốn gϊếŧ ta sao? Bảo nàng đến nhanh đi, ta cũng muốn chết sớm một chút. Mỗi ngày cứ kéo dài mạng sống thế này, ta cũng mệt mỏi rồi.”
“Bịch!”
Tiếng quỳ gối vang lên, Quả Tử lập tức quỳ sụp xuống, giọng run rẩy: “Lý công tử, những lời như vậy sau này xin đừng nói nữa! Nếu để thiếu gia nghe được, ngài ấy lại nổi giận mất!”
Nhắc đến cái tên nam chính ngốc nghếch kia, Lý Mạt Phục vốn đã nhẫn nhịn, nhưng vừa nghe đến hắn, lửa giận trong lòng lại bùng lên mãnh liệt hơn.
“Hắn giận? Hắn có giận nổi không? Ta sắp bị tiểu thϊếp của hắn hại chết rồi đây! Người đáng giận phải là ta! Là ta mới đúng!!” Lý Mạt Phục gào lên, nhưng vì tức giận quá mức, hơi thở nghẹn lại, đầu óc choáng váng rồi ngất lịm đi.
“Lý công tử!” Quả Tử vội vàng chạy đến, vừa vỗ lưng vừa giúp Lý Mạt Phục thuận khí: “Ngài vừa mới tỉnh dậy, đừng nổi giận nữa, nếu không lại bệnh thêm.”
Lý Mạt Phục ôm đầu, nhíu chặt mày vì cơn đau ập đến: “Bảo cái thứ đang sủa ngoài kia cút xa một chút, nghe mà đau hết cả đầu.”
“… Dạ, Lý công tử.” Quả Tử liếc nhìn Lý Mạt Phục đầy khó xử, rồi miễn cưỡng đứng dậy, đi ra ngoài.
Lý Mạt Phục xoa nhẹ huyệt thái dương, hít thở sâu để xua tan cảm giác choáng váng. Nhưng chưa kịp yên ổn, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào. Một giọng nữ cao chói tai hét lên điều gì đó, rồi cửa phòng bất thình lình bị đẩy mạnh, khiến Lý Mạt Phục giật mình.
“Lý công tử!”
Ngọc Châu lao vào, quỳ sụp xuống ngay lập tức, giọng khẩn khoản: “Lý công tử, xin ngài rộng lượng, đừng chấp nhặt với Bạch di nương. Nàng ấy chỉ vì quá yêu thiếu gia mà thôi, hoàn toàn không cố ý nhằm vào ngài!”
Quả Tử không kịp ngăn cản, bị Ngọc Châu đẩy ngã, đến khi đứng dậy thì nàng đã xông vào phòng. Gia nhân canh cửa bên ngoài, dù thấy vậy cũng không dám lên tiếng ngăn cản, bởi ai mà chẳng biết, phía sau Bạch di nương là Lâm thị - đại phu nhân của phủ này.
Không còn cách nào khác, Quả Tử đành chạy theo vào, kéo tay Ngọc Châu: “Ngọc Châu cô nương, đừng làm loạn trước mặt Lý công tử!”
Ngọc Châu lớn tuổi hơn Quả Tử, dễ dàng hất tay hắn ra. Nàng quỳ tiến thêm vài bước, nước mắt rơi lã chã: “Lý công tử, Bạch di nương đã bị thiếu gia cấm túc rồi. Hắn nói chỉ khi nào ngài tha thứ, nàng ấy mới được thả ra!”
“Nhưng di nương thật lòng yêu thiếu gia! Giờ trong phủ, thiếu gia chỉ có một mình nàng ấy thôi. Thiếu gia rất cần nàng ấy, Lý công tử!”
Lý Mạt Phục cảm thấy huyệt thái dương giật thon thót. Ngọc Châu ngang nhiên lấy cái lý do hoang đường này để cầu xin, rõ ràng là coi thường cậu, chỉ làm bộ diễn trò cho nam chính xem mà thôi.
“Đủ rồi!” Lý Mạt Phục nén cơn giận, hít sâu một hơi, rồi nhếch môi cười lạnh.
“Các ngươi còn lo thiếu gia không có người sưởi ấm giường sao? Ha, cứ yên tâm đi.”
“Hết Bạch di nương thì còn Hoàng di nương, Hồng di nương, Thanh di nương. Không có những nàng ấy thì còn tri kỷ ở Đông tửu lầu, hồng nhan ở Tây tửu lầu.”
“Đừng tự cho mình là quan trọng!”
“Ta không tha thứ, thì các ngươi làm gì được ta? Các ngươi muốn gì? Hay là bây giờ gϊếŧ ta luôn đi?”
Nói đến đây, cơn giận trong Lý Mạt Phục bùng nổ, cậu bật dậy, giọng đầy phẫn uất: “Ta nói cho ngươi biết, những gì chủ tử của ngươi đã làm với ta, ta không đời nào quên! Trừ khi ta chết, nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ tự tay dìm nàng xuống nước!”
Ngọc Châu òa khóc ngay lập tức, nước mắt tuôn như mưa: “Bạch di nương biết mình sai rồi! Nàng ấy cũng biết rằng thiếu gia có rất nhiều người yêu mến. Chỉ là nàng ấy muốn tận dụng chút tình cảm còn sót lại của thiếu gia mà ở bên cạnh hắn thêm vài ngày thôi!”
“Lý công tử, nàng ấy chỉ là một người phụ nữ đáng thương! Xin ngài hãy tha thứ cho nàng!”