Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 3: Xuyên thành nam thê trong tiểu thuyết bị phàn nàn (3)

Trong lòng, Lý Mạt Phục lúc này đang rơi những giọt nước mắt hối hận.

Tất cả bắt đầu từ khi cậu đọc cuốn tiểu thuyết nữ tần. Trước đây, Lý Mạt Phục đã chán ngán với những câu chuyện trong nam tần, thế là cậu tò mò mở thử một cuốn nữ tần đọc. Không ngờ, cậu lại bị cuốn hút không dứt ra được.

Cậu phát hiện mình đặc biệt thích các câu chuyện cung đấu, trạch đấu, và cứ thế đắm chìm trong đó.

Nhưng truyện nữ tần lại có một điểm khiến cậu vô cùng khó chịu, đó chính là “song nam chủ”. Đúng vậy, chính là cái triết lý giữa đàn ông và đàn ông.

Vì lý do đó, Lý Mạt Phục rất cẩn thận khi chọn truyện, hầu như truyện nào cậu cũng đọc qua phần giới thiệu, mở đầu, kết thúc và cả bình luận trước khi bắt đầu đọc, chỉ để tránh ngày nào đó vô tình “dính đạn”.

Nhưng dù cẩn thận như vậy, Lý Mạt Phục vẫn không ít lần bị “sét đánh”.

Ví dụ như đang đọc một câu chuyện cung đấu, tác giả đột nhiên ám chỉ một nhân vật nam phụ và tên sai vặt hoặc thái giám có mối quan hệ “mờ ám”. Hoặc đang đọc trạch đấu, nữ chính bỗng phát hiện anh trai mình lại yêu một người đàn ông.

Đáng nói nhất là cuốn truyện mà cậu đọc gần đây, cũng chính là thế giới mà cậu vừa xuyên không vào.

Truyện này mở đầu rất gọn gàng, nữ chính 18 tuổi gả vào hầu phủ, ngay đêm tân hôn đã bị tiểu thϊếp “dằn mặt”. Tình tiết mở màn hấp dẫn khiến Lý Mạt Phục không thể rời mắt. Cậu kiểm tra phần giới thiệu, đọc cả kết thúc, nhưng lại bỏ qua phần bình luận mà bắt đầu đọc ngay.

Một khi đã đọc, cậu không thể dừng lại. Từng chương truyện đều rất chặt chẽ, thi thoảng tác giả còn thêm vào vài đoạn ngọt ngào để xoa dịu tâm trạng.

Cho đến cuối truyện, tác giả bất ngờ viết rằng nam chính trước năm 20 tuổi từng có một “nam thê”.

Lúc đó, Lý Mạt Phục đang tận dụng kỳ nghỉ, đọc từ sáng đến tối, từ tối lại đến sáng, hai mắt sưng vù vì đọc liên tục. Kết quả, tác giả lại “sét đánh” cậu!

Lý Mạt Phục hai mắt tối sầm, tim đập thình thịch, suýt nữa thì ngất đi. Tất nhiên, cậu không chết. Không những không chết, cậu còn viết một bài dài mắng tác giả.

Mắng xong, cậu vẫn đọc hết truyện, nhưng cái “nam thê” ấy cứ như cái gai trong cổ họng, nghĩ đến là lại khó chịu.

Lý Mạt Phục hiểu tại sao tác giả lại viết nhân vật nam thê, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận được!

Rõ ràng tác giả nhấn mạnh rất nhiều lần rằng nam chính là trai thẳng, vậy thì tại sao phải viết thêm nhân vật nam thê này để làm gì?

Nếu muốn nhấn mạnh rằng nam chính không có tình cảm với người này, thì tại sao nhất thiết phải là nam? Là nữ thì sẽ có tình cảm sao!

Nam chính chẳng lẽ là sinh vật cứ thấy phụ nữ là động lòng?

Nếu lý do là để nhấn mạnh nam chính chưa từng chạm vào ai, thì còn hiểu được. Nhưng nam chính đã có thϊếp, có thông phòng rồi mà! Nữ chính đấu với ai? Đấu với không khí chắc!

Lý Mạt Phục thực sự không thể hiểu nổi! Tại sao lại phải viết nam thê? Tại sao!

Nếu để dẫn dắt đến việc nam chính từng mắc bệnh lạ năm 14 tuổi, thì cũng không nhất thiết phải là nam thê! Cứ viết rằng từng cưới một cô dâu xung hỉ là được mà!

Nam thê này có cần thiết không!

Nếu để dẫn dắt tới chuyện đạo sĩ giúp nữ chính chữa cổ trùng thì cũng không cần thiết phải là nam thê!

Tại sao phải viết nam thê! Còn nhấn mạnh mệnh cách của nam thê áp chế được mệnh cách của nam chính để sau này bình an?

Quan trọng nhất là tác giả còn viết rằng nam chính và nam thê từng chia sẻ cảm giác đau đớn của nhau.

Vậy đoạn này rốt cuộc có ý nghĩa gì!

Tại sao lại viết như thế!

Điều này khiến một người đàn ông thẳng tắp như Lý Mạt Phục, ẩn mình trong truyện nữ tần, làm sao sống nổi!

Dù sao, Lý Mạt Phục cũng bị “sét đánh” đến mức không thể chịu nổi, mắng tác giả đến tơi bời rồi đi ngủ.

Nhưng khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã trở thành... nam thê ấy.

Và theo nguyên tác, nam thê này vì phòng quá lạnh, cơ thể quá yếu mà... không qua khỏi.