Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 4: Ta không sống tốt, ai cũng đừng hòng sống tốt! (1)

Lạnh, căn phòng này thật sự quá lạnh.

Lý Mạt Phục chui lại vào giường để giữ ấm, lớp chăn dày đè nặng trên người nhưng chẳng hề ấm chút nào.

Cậu nằm đó, càng nằm càng muốn khóc.

Đây là ngày thứ ba cậu đến thế giới này, mỗi ngày đều lạnh đến mức muốn chết, đồ ăn thì chẳng bằng đồ cho lợn, mỗi ngày chỉ có một bình trà nóng, nguội rồi thì bà già kia cũng chẳng quan tâm.

Lý Mạt Phục co rúm trong chăn, nước mắt chực trào mà không sao khóc ra được.

Cậu sai rồi.

Cậu không nên chửi tác giả.

Muốn viết thế nào là tự do của tác giả, cậu không nên lắm mồm như vậy.

Biết thế chỉ đánh giá thấp rồi bỏ đi.

Cũng tại cái miệng hại cái thân.

Càng nghĩ, Lý Mạt Phục càng muốn khóc, cuối cùng thì cậu thật sự bật khóc.

Một thanh niên tốt ở thế kỷ 21 như cậu làm sao từng trải qua cái rét buốt thế này, lại còn ăn không đủ no, uống không đủ nước, muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn thức uống cũng không được.

Trong tiểu thuyết, người nam thê của nam chính trước năm 21 tuổi luôn bị nhốt trong một khu sân nhỏ, chưa từng bước ra ngoài nửa bước.

Mãi đến khi nam chính 20 tuổi, một đạo sĩ đến tìm nói rằng nam chính không sao nữa, lúc đó mới dẫn nam thê rời đi.

Gió lạnh điên cuồng rít qua cửa sổ, Lý Mạt Phục cảm nhận rõ cái lạnh từ khe cửa xuyên qua, toàn thân run rẩy không ngừng. Cậu nghĩ, nếu giờ mà ngủ quên, có lẽ cũng chẳng tỉnh lại nữa.

Trong hoàn cảnh này, Lý Mạt Phục bắt đầu nghi ngờ người “nam thê” kia liệu có thể sống đến 21 tuổi thật không.

Có lẽ người nam thê ấy vốn dĩ không hề đi theo đạo sĩ, đó chỉ là câu chuyện mà phủ Hầu gia bịa ra với bên ngoài, có khi sau khi nam chính không sao nữa, người nam thê ấy đã sớm bị họ gϊếŧ chết.

Nói như vậy cũng hợp lý, phủ Hầu gia làm sao có thể để lại một vết nhơ như “nam thê” này sống sót.

Cơ thể co quắp của Lý Mạt Phục lạnh buốt, trái tim cũng dần trở nên băng giá, nhưng cậu không muốn chết...

Run rẩy, cậu cố nhớ lại những gì trong tiểu thuyết, nhưng phần miêu tả về “nam thê” của nam chính rất ít, Lý Mạt Phục chỉ có thể vừa chịu rét vừa nghĩ về tương lai đáng thương của mình.

Một lát sau, khi không thể chịu đựng nổi nữa, Lý Mạt Phục rúc đầu vào chăn, lúc này cậu mới phát hiện mặt mình đã bị nước mắt đóng băng.

Lý Mạt Phục: "..."

Cảm giác tức giận đến cực điểm rồi lại biến thành nỗi buồn, điều đáng buồn hơn nữa là trong chăn cũng lạnh ngắt.

Sau một hồi tự động viên bản thân, cuối cùng Lý Mạt Phục cũng gục ngã, run rẩy đứng dậy, răng va vào nhau lập cập.

Cậu nhặt lấy chiếc bánh ngô thừa đã đông cứng, sau đó lại chui về giường.

"Ha ha ha..."

Lý Mạt Phục cười cứng ngắc, tiếng cười nghe như tiếng ngỗng kêu, khó nghe vô cùng.

Nếu cậu không sống tốt, nam chính cũng đừng hòng sống tốt!

"Phịch!"

Trong phòng vang lên một tiếng động nặng nề, Lý Mạt Phục mắt trợn trắng, bị bánh ngô đập trúng ngất đi.

Tiếp đó, một đoạn ký ức dài như sóng biển ập vào trí óc cậu.

Người “nam thê” của nam chính trong tiểu thuyết cũng tên là Lý Mạt Phục, cha mẹ cậu ta sinh tổng cộng tám đứa con, cậu ta là con cả.

Năm 15 tuổi, Lý Mạt Phục được phủ Hầu gia tìm đến, cha mẹ cậu ta nhận tiền rồi giao cậu ta cho phủ Hầu gia, còn về việc phủ Hầu gia muốn Lý Mạt Phục làm gì, họ chẳng quan tâm.

Trong mắt họ, nhà nhiều con như vậy, thêm một đứa hay bớt một đứa cũng chẳng khác gì, huống chi làm việc ở phủ Hầu gia lại là một việc tốt.

Từ nhỏ đến lớn, tính cách của Lý Mạt Phục luôn trầm lặng, cũng rất nhút nhát.

Ở nhà, đồ ăn ngon, thức uống tốt chẳng bao giờ đến lượt cậu ta, đến phủ Hầu gia càng không ngoại lệ, nhất là sau khi bị quản gia cảnh cáo một phen, Lý Mạt Phục càng ít nói hơn.