Xuyên Sách Thành Nam Thê: Ta Và Nam Chính Chia Sẻ Cảm Giác Đau Đớn

Chương 2: Xuyên thành nam thê trong tiểu thuyết bị phàn nàn (2)

Khi Lục Minh Vân ngày càng yếu ớt, tưởng chừng không qua khỏi, một đạo sĩ xuất hiện trước cổng phủ Vũ An Hầu, tự xưng có thể chữa khỏi bệnh cho Lục thế tử.

Vũ An Hầu, trong cơn tuyệt vọng, đã tiếp nhận vị đạo sĩ này. Đạo sĩ đưa cho ông một tờ giấy và nói rằng: Mệnh cách của Lục Minh Vân rất kỳ lạ. Muốn cứu mạng cậu, nhất định phải tìm một người có bát tự trùng khớp ở hướng đông nam để kết hôn. Nếu không, cậu sẽ mất mạng trong vòng nửa năm.

Vũ An Hầu mời đạo sĩ ở lại phủ và cho người đi tìm kiếm. Nhưng người có bát tự phù hợp lại là một thiếu niên mới mười lăm tuổi!

Lục Minh Vân khi ấy vừa khỏi bệnh, Vũ An Hầu liền cho rằng đạo sĩ là kẻ lừa đảo. Ông cho người đến bắt đạo sĩ, nhưng không ngờ vị ấy đã rời đi từ lâu.

Vũ An Hầu vừa chăm sóc con trai, vừa tiếp tục tìm kiếm đạo sĩ. Một tháng sau, Lục Minh Vân đã có thể đi lại.

Nhưng chưa đầy nửa năm, cậu lại ngã bệnh. Lần này không sốt, không rêи ɾỉ, mà chỉ nằm bất động, mắt nhắm nghiền. Nếu không còn hơi thở, Vũ An Hầu đã nghĩ cậu qua đời.

Khi tất cả các đại phu đều bất lực, Vũ An hầu nhớ lại lời của đạo sĩ. Sau một đêm trằn trọc, ông quyết định tìm đến gia đình của thiếu niên kia.

Một tháng sau, Vũ An Hầu bí mật cưới thiếu niên đó làm nam thê cho con trai mình.

Dù kín đáo đến đâu, chuyện này vẫn bị lan truyền. Phủ Vũ An hầu chìm trong những lời bàn tán xôn xao.

Nửa tháng sau, Lục Minh Vân tỉnh dậy. Từ đó, cậu không còn bệnh nữa. Nhưng người nam thê ấy lại bị lãng quên trong góc khuất của phủ.

Tháng mười một ở kinh thành, gió lạnh như cắt da cắt thịt. Trong góc viện hẻo lánh, than củi được phát chẳng đủ sưởi ấm cả căn phòng.

Lý Mạt Phục khoác chiếc áo bông dày cộm, ngồi trong phòng ăn cơm.

Ngoài cửa, Lâm ma ma cất tiếng gọi.

"Lý công tử, ta mang trà nóng tới đây!"

Lý Mạt Phục nuốt miếng bánh ngô cứng nghẹn nơi cổ họng, đáp.

"Vào đi!"

"Vù..."

Cơn gió lạnh buốt ùa vào phòng ngay khi Lâm ma ma mở cửa. Dù bà nhanh chóng khép cửa lại, không khí lạnh vẫn tràn ngập.

Lý Mạt Phục cầm nửa cái bánh ngô, rõ ràng cảm thấy nó đã cứng lại. Đừng nói bánh cứng, ngay cả cậu cũng sắp hóa thành xác khô.

"Trà..." Cậu run rẩy nói.

Lâm ma ma vội mang trà nóng đến, vừa nói to vừa rót trà.

"Xin lỗi công tử, ta làm lạnh ngài rồi! Trà này là loại mới, ngài mau nếm thử!"

Lý Mạt Phục uống một ngụm trà, hơi ấm dần lan tỏa. Cậu giơ tay cắn miếng bánh ngô, "rắc" một tiếng, răng của cậu đau nhói.

“...”

Lý Mạt Phục sững người, khuôn mặt méo mó, đợi đến khi hàm răng đau ê ẩm được dịu lại thì lập tức gục xuống bàn.

“Trời ơi! Lý công tử, bánh ngô đông cứng thì phải ngâm nước nóng trước rồi mới ăn chứ!” Lâm ma ma vừa thấy dáng vẻ của cậu liền hiểu ngay chuyện gì xảy ra.

Lý Mạt Phục, người vừa xuyên không đến đây được ba ngày, cuối cùng cũng sụp đổ sau lần thứ chín bị bánh ngô làm đau răng. Cậu ngẩng đầu lên, giận dữ hét lớn.

“Đây là cái kiểu sống gì vậy! Một người đàn ông như ta tại sao lại bị nhốt trong hậu viện thế này!”

“Một ngày ba bữa toàn bánh ngô! Sao không làm luôn cả người ta thành bánh ngô đi cho rồi!”

“Trong phòng chỉ có hai cục than, chẳng bằng chặt luôn cái cây khô ngoài sân về đốt cho ấm!”

“Thật đúng là trời đánh! Đưa dao đây!! Ta muốn gϊếŧ người!!”

“Tức chết ta rồi!”

“Lý công tử...”

Lâm ma ma lần đầu tiên thấy vị công tử ngày thường nhút nhát, rụt rè lại dám lớn tiếng như vậy, lại còn bộc phát cơn giận dữ. Bà ngơ ngác đứng đó.

Rồi bà lập tức chạy mất, trước khi đi còn nghĩ rằng Lý Mạt Phục đã hóa điên.

Gió lạnh lại thổi tới khi Lâm ma ma rời đi, cơn giận của Lý Mạt Phục dường như cũng bị đóng băng. Cậu co ro, run rẩy uống thêm một ngụm nước nóng.