Trưởng công chúa trong một lần ngắm đèn hoa vào dịp Nguyên Tiêu đã gặp gỡ Đại tướng quân. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng đủ khiến nàng sinh lòng cảm mến. Nhưng việc hai người đến được với nhau lại chẳng hề dễ dàng.
Thái hậu vốn không hài lòng về Đại tướng quân. Trong mắt bà, con gái mình dù gả cho con nhà công thần hay cưới một trạng nguyên, thám hoa cũng đều có thể sống yên ổn.
Nhưng nếu gả cho tướng quân.
Nếu tướng quân phải ra chiến trường giữ biên cương, thì cuộc sống của Trưởng công chúa sẽ là những ngày tháng lo âu, thấp thỏm. Thái hậu nào nỡ để con gái phải chịu đựng khổ cực như vậy.
Thế nhưng Trưởng công chúa lại si tình với nam nhân cao lớn, tuấn tú mà nàng chỉ gặp một lần ấy. Mặc cho Thái hậu khuyên ngăn hết lời, nàng vẫn không để tâm đến.
Vì thế, Trưởng công chúa đã bí mật xin ý chỉ của Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế hiện tại không phải anh ruột cùng mẹ với nàng.
Con trai của thái hậu, cũng là anh trai trưởng công chúa, đã mất sớm khi vừa tròn mười lăm tuổi.
Hoàng đế hiện tại là do Quý phi sinh ra. Dẫu quý phi còn trẻ, nhưng sức khỏe yếu nên không qua nổi mùa đông năm đầu tiên khi Hoàng đế vừa đăng cơ. Trong chuyện này có ẩn tình hay không, không một ai biết rõ
Khi Trưởng công chúa xin được gả cho Đại tướng quân, Hoàng đế không ngăn cản. Vốn dĩ, chuyện hôn nhân của công chúa đã là vấn đề nan giải. Nếu nàng đã có người trong lòng, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng Đại tướng quân lại không mấy hào hứng. Ban đầu, y có động lòng trước người thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung ấy. Nhưng khi biết nàng là Trưởng công chúa, y lập tức dập tắt ý niệm đó.
Dù vậy, trước lời phán của Hoàng đế y không còn đường từ chối. Hoàng đế cũng chẳng để y có cơ hội khước từ.
Trưởng công chúa mang theo niềm hy vọng về một cuộc sống tươi đẹp, hạnh phúc bên người chồng mơ ước, bước chân vào phủ tướng quân. Nhưng thứ chờ đón nàng lại chẳng phải điều mà nàng luôn mong đợi.
Đại tướng quân kính trọng nàng, nhưng chỉ có kính trọng không hề có tình yêu. Dù không nạp thϊếp hay thông phòng, y cũng rất ít khi gần gũi nàng.
Mẹ chồng của Trưởng công chúa luôn tỏ thái độ mỉa mai, châm chọc. Nếu nàng phản ứng lại, bà lập tức ngã bệnh. Một khi bà bệnh, Đại tướng quân lại càng lạnh nhạt với nàng hơn.
Tính cách Trưởng công chúa yếu mềm, sức khỏe cũng không tốt. Chính vì vậy, nàng luôn mơ mộng về những ngày tháng tự do cùng chồng cưỡi ngựa, bắn cung. Nhưng tự do ấy dường như quá xa vời.
Ba năm sau, Trưởng công chúa mang thai một đứa bé. Đại tướng quân bị phái đi trấn giữ biên cương vì giặc ngoại xâm. Một năm sau, trưởng công chúa sinh ra Lục Minh Vân, nhưng sức khỏe của nàng ngày một yếu đi.
Năm kế tiếp, Trưởng công chúa lâm bệnh nặng. Trong khi đó, Đại tướng quân ở biên cương lại thu nhận một nữ nhân xinh đẹp làm thϊếp.
Mười năm sau, Đại tướng quân trở về kinh đô cùng nữ nhân đó và đứa con mà nàng sinh ra. Trưởng công chúa vốn sức khỏe đã yếu, nghe tin này thì ngã bệnh và không thể gượng dậy.
Một năm sau, nàng qua đời.
Thái hậu khi ấy đã già yếu. Nghe tin con gái mất, bà cũng đổ bệnh. Chẳng bao lâu sau, bà cũng qua đời theo nàng.
Một năm nữa trôi qua, Lục Minh Vân khi ấy mới mười ba tuổi. Đại tướng quân nhờ công lao giữ biên cương mà được phong làm Vũ An Hầu.
Dẫu có oán giận Trưởng công chúa, Vũ An Hầu vẫn rất hài lòng với đứa con trai cả tài năng và dung mạo xuất chúng của mình.
Một năm sau, trong phủ Vũ An Hầu đã có thêm hai vị thϊếp. Lục Minh Vân khi ấy mười bốn tuổi, còn em trai Lục Phong Ninh đã mười ba.
Cũng trong năm đó, Lục Minh Vân đột nhiên sốt cao không hạ. Vũ An hầu lo lắng đến mất ăn mất ngủ, nhưng các đại phu đều không tìm ra nguyên nhân. Ngay cả thái y do hoàng đế cử đến cũng bó tay.