Qua hàng lưới sắt, tiếng hò reo phấn khích từ đám đông ngoài sân bóng rổ rộn rã bên tai Thẩm Tùy Ngọc.
Trai đẹp chơi bóng ai mà không mê? Huống hồ cả hai trai đẹp đều là tâm điểm trong trường. Sự chú ý dành cho Tưởng Chinh thì khỏi phải bàn rồi, còn Lâm Hoan Từ cũng nổi lên như cồn từ sau đêm hội chào tân sinh viên nọ.
Hai bọn họ còn suýt nữa lao vào đánh lộn, cuối cùng nhờ Thẩm Tùy Ngọc vừa xoa dịu vừa thuyết phục, mới biến cuộc tranh chấp thành một trận đấu bóng rổ 1 vs 1.
Thẩm Tùy Ngọc đã đeo lại kính, ngồi trên băng ghế mà im lặng thở dài.
Tưởng Chinh quen thói ngạo mạn lại cố chấp, còn luôn luôn xem Lâm Hoan Từ là kẻ thù, cậu ấy nổi nóng cũng không có gì là lạ.
Còn tình huống của Lâm Hoan Từ lại rất khó xử. Cậu ấy tự ý thức rằng mình ở trước Tưởng Chinh kém một bậc, đã vậy lúc nào cũng phải cư xử mẫu mực, nên giai đoạn đầu chỉ có thể để Tưởng Chinh trút giận.
Vì vậy hành vi hôm nay, khi cậu ta vì vài câu đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn dùng nắm đấm, thật sự rất bất hợp lý.
Theo nguyên tác, lẽ ra lần đầu hai người đối chọi trực tiếp phải là lúc Tưởng Chinh dồn ép cậu ấy trong Hội sinh viên, chứ đâu có nhanh như thế này…
“Tới rồi tới rồi! Nào, đặt kèo đi!”
“Tao đặt Tưởng đại thiếu!”
“Người thắng sẽ thăng một bậc trong bảng xếp hạng nam thần của trường nha!”
“Trời! Đây đúng là cảnh huynh đệ tương tàn kinh điển mà. Lý do họ đánh nhau là gì vậy?”
“Vì Hội trưởng Hội sinh viên chứ sao.”
“Đúng rồi, nghe bảo là vì giành Hội trưởng, còn nói đến cái gì mà người thứ ba nữa.”
“Trời, điển hình trúc mã đấu thiên giáng! Không hổ danh là Hội trưởng!”
Thẩm Tùy Ngọc: “…”
[Tính cách của nhân vật thụ chính lệch lạc rồi.] Bang Địch nhận xét tỉnh bơ. [Tốt nhất ký chủ nên sớm tách khỏi Tưởng Chinh.]
Thẩm Tùy Ngọc rất rõ, rằng kết cục của Tưởng Chinh thế nào chẳng dính gì đến anh. Nhưng hôm chào tân sinh viên đó, anh kéo cậu ấy đi đàn nhạc nền với mình, cậu ấy còn bênh vực anh trước Lâm Hoan Từ…
Anh chỉ mong hai người họ đừng quá gay gắt với nhau thôi, ít nhất không đến mức sống còn…
Nhưng nếu phải chọn phe, anh chỉ có thể đứng về phía Lâm Hoan Từ.
Tiếng bóng rổ dội liên hồi xuống nền xi măng, tiếng thở dốc ngày một nặng, cả hai gườm gườm nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tưởng Chinh là dân chuyên ngành Âm nhạc nhưng về thể chất không hề kém cỏi, nhìn những cơ bắp kia là biết. Lâm Hoan Từ có phần yếu thế, vì vậy Thẩm Tùy Ngọc lập tức dùng điểm kỹ năng để buff cho cậu một hiệu ứng cân bằng thế trận…
Đồ khốn!
Đã hại chết mẹ tao, bây giờ còn muốn tiếp cận A Ngọc. Đó là bạn thân hơn hai mươi năm của tao, mày thử đυ.ng vào xem!
Vốn Tưởng Chinh cũng biết trận một chọi một này có một nửa là để cậu ta trút giận. Cậu càng nghĩ càng tức, còn thấy tủi thân, cậu nhất định phải đè bẹp Lâm Hoan Từ!
Cho đến khi Tưởng Chinh nhác thấy người ở bền lề sân bóng.
Thay vì ngồi yên Thẩm Tùy Ngọc bây giờ đã đứng hẳn dậy, hàng lông mày nhíu nhíu, vẻ mặt trầm tĩnh mà man mác ưu tư, làm người ta chỉ muốn vuốt phẳng nếp nhăn nơi ấn đường đó.
… Ánh mắt của cậu ấy luôn nhìn theo Lâm Hoan Từ.
Cứ như lửa giận đang bừng bừng trong l*иg ngực Tưởng Chinh bị tạt cho một gáo nước đá. Bởi vì phân tâm, Tưởng Chinh bị Lâm Hoan Từ hất ngã trong lúc lách người dẫn bóng, cậu không kịp phản ứng nên cả cánh tay và chân bị kéo lê trên nền xi măng.
“Anh Chinh!”
“Trời! Tưởng thiếu gia!”
“Có sao không?”
“Tay tay tay! Anh ơi coi chừng tay!”
Đám đàn em của Tưởng Chinh túa đến vây lấy cậu ấy như ong vỡ tổ.
Nhưng Tưởng Chinh không buồn nhìn ai, cậu vung tay hất hết mọi người ra rồi nghiến răng gắng sức đứng bật dậy. Máu nóng dồn hết lên mặt, gân xanh cũng nổi rõ trên cổ, Tưởng Chinh vừa cắn chặt hàm vừa tập tễnh bước ra ngoài.
“Cấm đứa nào cmn đi theo!” Thấy có người vẫn định lên tiếng, cậu quay đầu quát lớn làm tất cả đều lập tức dừng lại.
Bỗng nhiên một lòng bàn tay lành lạnh nắm lấy cổ tay bên không bị thương của Tưởng Chinh, chủ nhân của nó không nói một lời đã vòng tay cậu lên đặt qua vai mình.
Thẩm Tùy Ngọc tuy cao bằng Tưởng Chinh nhưng hình thể lại gầy hơn một chút. Vậy mà hiện giờ anh khoác cả trọng lượng kia lên người mà không hề lảo đảo. Vai lưng thẳng tắp trong bộ đồ thể thao trắng, cho người ta cảm giác vững vàng như có thể đỡ cả thế gian.
Tóc mái màu nâu lạnh rủ xuống làm khuất đôi mắt, che đi biểu cảm của Thẩm Tùy Ngọc.
… Thôi, coi như là cảm ơn vì lọ thuốc nhỏ mắt.
Vừa nghĩ vậy, một cơn đau dữ dội truyền ra từ tận sâu bên trong người anh.
Mắt anh trợ to trong kinh hoảng, như thể có một bàn tay đang hung dữ xé toạc cơ thể anh từ trong ra ngoài, vừa đυ.c khoét vừa nghiền nát tim gan. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, anh suýt nữa ngã quỵ.
[Mau buông cậu ta ra.]
Bang Địch lên tiếng, không còn là chất giọng đều đều như mọi khi mà nghiêm khắc đến lạnh người: [Đó là hình phạt của hệ thống. Hành vi của anh làm độc giả cực kỳ bất mãn.]
… Cơn đau không kéo dài lâu, nhưng dư chấn như những dòng điện giật lan khắp tay chân Thẩm Tùy Ngọc, cả sống lưng anh cũng run rẩy tê rần.
Mắt cá chân bên trái của anh đột ngột đau rát, tựa như có một thứ gì vô hình mà nóng bỏng chộp lấy, muốn kéo anh lại.
Thẩm Tùy Ngọc vô thức quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lâm Hoan Từ đang lặng đứng phía sau. Anh bèn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, không nói gì mà tiếp tục dìu Tưởng Chinh bước đi.
“Thả ra! Ông đây không phiền cậu lo!”
Tên kia vẫn vùng vằng, nhưng anh biết tỏng là chỉ đang làm bộ chứ không phải thật lòng.
“Im đi.” Giọng Thẩm Tùy Ngọc khàn khàn. “Còn giãy giụa nữa là tôi cho ăn đòn đấy.”
Tưởng Chinh trợn mắt há mồm muốn cãi lại, nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy khuôn mặt gần trong gang tấc đang trắng bệch, môi mím lại không còn chút máu, thì cậu lập tức im bặt.
Trái tim như thể bị ai đó bóp chặt, Tưởng Chinh ngoan ngoãn không gây sự nữa.