Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 9

Cửa phòng y tế mở hé, bên trong không có ai, cả giáo viên trực cũng vắng mặt.

Thẩm Tùy Ngọc đẩy Tưởng Chinh ngồi xuống một cái ghế gần cửa. Quét mắt một vòng, anh thấy bàn làm việc, tủ hồ sơ cao hai mét và chiếc xe đẩy đầy đủ thuốc men. Anh quyết định tự mình xử lý luôn cho nhanh.

Tay là thứ quan trọng nhất với một nghệ sĩ cello. Thẩm Tùy Ngọc ấn ngón tay lên vài chỗ, mỗi lần đều hỏi có đau không, Tưởng Chinh chỉ cúi đầu khẽ lắc.

Một tay anh giữ chặt khuỷu tay của cậu ấy, tay kia nhẹ nhàng xoay cổ tay cậu theo nhiều hướng khác nhau. Tưởng Chinh im lặng để mặc cho anh thao tác, nhưng mỗi lần anh quay lưng lại thì cậu lại len lén nhìn sắc mặt của anh, y hệt một chú chó to xác phạm lỗi.

Mặt Thẩm Tùy Ngọc lạnh tanh, không thèm phản ứng thừa thãi. Sau khi xác định xương cốt đều ổn cả, nhân lúc đang giữ tay người ta, anh xử lý luôn các vết trầy.

“Để, để tôi tự làm!” Tưởng Chinh thốt lên, giọng ỉu xìu nhưng vẫn có phần giận dỗi: “Người tôi toàn mồ hôi, cậu kiểu gì cũng lại chê.”

Bàn tay đang cầm miếng bông tẩm cồn của Thẩm Tùy Ngọc khựng lại giữa không trung.

“Sao cậu biết tôi mắc chứng sạch sẽ?” Anh hỏi.

“Hả?” Ngược lại Tưởng Chinh nhìn Thẩm Tùy Ngọc khó hiểu.“Sao tôi lại không biết cậu có bệnh sạch sẽ? Cậu nghĩ tôi để khăn ướt khử trùng trong túi là cho ai?”

Thẩm Tùy Ngọc ngẩn người, nhíu mày: “Thế còn thuốc nhỏ mắt thì sao…”

“Cậu bị làm sao vậy? Tôi cận có 1,5 độ thì cần quái gì thuốc nhỏ mắt?”

Đến đây thì Tưởng Chinh chịu hết nổi, giật tay lại, hấp tấp đứng dậy túm cổ áo Thẩm Tùy Ngọc lắc lấy lắc để: “A Ngọc, cậu sao thế? Có phải hỏng đầu rồi không? Tôi đã bảo cậu tránh xa đồ xúi quẩy kia rồi mà cậu không nghe. Má! Đúng là tai họa!”

“…” Thẩm Tùy Ngọc gạt tay cậu ta ra, ném chai thuốc sát trùng sang: “Đùi tự lo đi.”

Mắt cá chân của cậu ta sưng đỏ, đó là dấu hiệu của bị bong gân, cần phải chườm lạnh ngay. Thẩm Tùy Ngọc đi ra sau bình phong, rất quen thuộc lấy ra túi đá và khăn.

Tưởng Chinh hừ hừ hai tiếng, nhưng tâm trạng có vẻ cũng khá lên nhiều: “Hóa ra cậu vẫn còn biết quan tâm đến tôi.”

Thẩm Tùy Ngọc không vội quay lại mà đứng bên cửa sổ trút một tiếng thở dài.

“Chuyện đó cũng là do hệ thống cài đặt à?”

Bang Địch: [Ý anh là gì?]

“Kính áp tròng, khăn sát trùng, rồi cả lọ thuốc nhỏ mắt giống y hệt.”

Bang Địch: [Hệ thống chỉ có thể thêm thông tin về sở thích và thói quen của ký chủ vào ký ức của các nhân vật.]

[Còn tính cách và thói quen sẵn có của nhân vật, hệ thống không thể thay đổi.]

Nói cách khác, việc Tưởng Chinh biết Thẩm Tùy Ngọc dùng loại thuốc nhỏ mắt nào là do hệ thống, nhưng chuyện luôn mang theo lọ thuốc, hay thành thạo gỡ kính áp tròng là những hành động của tự bản thân Tưởng Chinh.

Thẩm Tùy Ngọc cúi đầu khẽ cười, tay cẩn thận quấn khăn quanh túi đá: “Cậu ta là quả trứng ung lại còn nứt vỏ, nhưng chu đáo với bạn thân là thật sự chân thành.

Liệu mình từng có một người bạn thân lớn lên cùng nhau như thế không nhỉ?

Một cảm giác quen thuộc lạ lùng lan ra trong đầu. Thẩm Tùy Ngọc lại vô thức day day cổ tay, tầm nhìn trở nên mơ hồ, cảm tưởng như có một dây thần kinh nào đó bị kéo căng, đau nhói.

Có lẽ là không…

Ký ức hơn hai mươi năm qua của Thẩm Tùy Ngọc rất rõ ràng, đến con mèo lông bạc đuôi ngắn mình nuôi năm mười tuổi cũng nhớ. Vì vậy nếu từng có người bạn thân như thế, có lý nào anh quên mất được?

Thẩm Tùy Ngọc đưa túi đá cho Tưởng Chinh. Do dự chốc lát anh ấn vai cậu ngồi xuống, sau đó cũng ngồi sang bên cạnh, nói: “Cậu nể mặt tôi một chút được không? Ít nhất ở trường đừng sinh sự với Lâm Hoan Từ nữa.”

Vừa nghe thấy cái tên đó ngay lập tức Tưởng Chinh lại xù hết gai lên, nhưng may thay cậu không nổi giận.

Cậu ta chỉ như một con nhím ngoại cỡ, cuộn mình trên ghế hậm hực xị mặt: “…Tại sao?”

“Vì tôi là Hội trưởng Hội sinh viên, có trách nhiệm phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.”

Tưởng Chinh lườm anh một cái: “Thế thì tôi gọi người quây nó ngoài cổng trường.”

Thẩm Tùy Ngọc đập một cái “bốp” vào sau gáy cậu ta, nghiêm mặt: “Cậu dám thử xem.”

Nếu tên này biết cả tương lai của mình bị hủy hoại bởi bốc đồng, dây dưa với những kẻ du côn như thế, không hiểu sẽ có cảm nghĩ gì?

“Thấy chưa! Hội sinh viên chỉ là cái cớ thôi!”

Tưởng Chinh bị vỗ lệch cả người, ôm gáy gào lên: “Xin đấy, nó là kẻ thù của bạn thân của cậu đấy! Cậu giúp tôi dạy cho nó một bài học rồi đuổi đi cho khuất mắt là được, tôi cũng chỉ cần thế chứ có gì nghiêm trọng đâu… Chẳng lẽ cậu thích nó thật à?”

Thẩm Tùy Ngọc không đáp.

Tưởng Chinh cũng im bặt, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, ngước lên thì chạm phải ánh mắt tĩnh lặng sâu thẳm của Thẩm Tùy Ngọc. Trong tích tắc mặt cậu ta tái mét…

“A Ngọc… Cậu, cậu đừng dọa tôi…” Môi của Tưởng Chinh run run.

Dù khi nãy bị thương hay bây giờ cãi nhau với Thẩm Tùy Ngọc, cậu không hề có biểu cảm hoảng hốt như lúc này. Giờ đây Tưởng Chinh trông như bị rút hết sinh khí, gương mặt đẹp trai sắc cạnh không hề ăn khớp với vẻ yếu ớt đáng thương này chút nào.

Tưởng Chinh bật khóc.

Thẩm Tùy Ngọc hết hồn.

Anh với tay lên bàn rút vội mấy tờ khăn giấy, Tưởng Chinh ngay lập tức giật lấy rồi thô lỗ ấn ấn dí dí lên mặt mình. Nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lăn đều đặn hai bên má, cái miệng thì mếu máo, lại còn thở hổn hển, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Bất đắc dĩ, Thẩm Tùy Ngọc chỉ đành đứng dậy đi đến đối diện Tưởng Chinh, mạnh tay nâng mặt cậu lên lau nước mắt giúp.

“Khóc cái gì? Tôi có nói là thích cậu ta đâu.”

Đây là lời thật lòng, mà vừa hay cũng là lời Tưởng Chinh thích nghe. Những đầu ngón tay lành lạnh lướt qua gò má nóng bừng, sự chênh lệch nhiệt này như thể sẽ làm nước mắt bốc hơi đến nơi.

Tưởng Chinh tuy dễ xúc động nhưng cũng dễ dỗ dành, mới vài câu đã bình tĩnh lại.

“Ai khóc! Ông đây lo cậu còn trẻ mắt đã mù, về sau phải sống chật vật không thể tự lo cho bản thân. Đau lòng quá nên lỡ xúc động tí thôi!”

“Cậu khóc chứ ai, khóc ngu cả người.” Thẩm Tùy Ngọc trừng mắt, làm bộ hung dữ: “Lo dưỡng thương đi, lần sau còn dám gây sự tôi đập gãy chân cậu.”

Tưởng Chinh trố mắt, phồng mồm lên muốn cãi, vai cũng có dấu hiệu gồng lên định bật lại… Nhưng cuối cùng lại trở thành: “Thế… thế cậu phẫu thuật cho tôi nhé?”

Thẩm Tùy Ngọc: “Hả?”

“Bác sĩ Thẩm tài ba, cứu người như thần.” Tưởng Chinh ngả người về sau, mặt mũi vẫn tèm nhem nước mắt nhưng cố tỏ ra ngang ngược: “Đập luôn đi, ông chẳng sợ!”

Bác sĩ Thẩm…

Một màn này lấc cấc này Thẩm Tùy Ngọc không cười nổi… Cái gì đó trong đầu anh lại nhói lên. Trước mắt tối sầm, Thẩm Tùy Ngọc đưa tay ôm trán.

Bác sĩ Thẩm.