Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 7

Đến khi ra khỏi phòng y tế rồi mà Lương Thành vẫn còn nhìn trời cảm thán: “Hội trưởng đúng là người tốt! Bảo sao ai cũng nể phục.”

Cậu không hề nhận ra Lâm Hoan Từ bên cạnh mặt mày hoàn toàn sa sầm.

“Đá dở vậy thì đừng đá nữa. Chó nhà tôi bắt đĩa bay còn chính xác hơn anh.” Lâm Hoan Từ buông một câu rồi giận dỗi bỏ đi.

“Lâm Hoan Từ.”

Cậu đi chưa được bao xa thì có tiếng gọi, cậu quay lại nhìn thấy người kia đang tựa bên hàng rào sân thể dục.

Dáng người anh cao ráo mà mảnh khảnh như tùng như trúc, chỉ mặc áo trắng quần đen đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã, đường nét cơ bắp lẫn cốt cách đều rõ ràng, có cảm tưởng như ngay cả nếp gấp trên vai áo cũng của anh cũng mang vẻ phong lưu.

Thẩm Tùy Ngọc vẫn đang chườm lạnh, đầu hơi cúi xuống, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Lâm Hoan Từ – người thấp hơn anh tầm 3, 4cm.

Anh cố tình hạ giọng khiến ngữ khí vừa hờ hững vừa trêu chọc: “Cậu có vẻ rất quan tâm đến bạn học Lương nhỉ?”

Lâm Hoan Từ khựng lại một nhịp, bàn tay thả lỏng bên người siết thành nắm đấm: “Anh muốn gì?”

“Cậu hẳn đã đoán ra lý do tôi đến đây hôm nay rồi, còn phải hỏi sao?”

Thẩm Tùy Ngọc nói: “Tôi không cần cậu ấy vào hội sinh viên làm việc vặt, người tôi muốn là cậu.”

Không gian lặng đi một hồi.

Lâm Hoan Từ cứng nhắc quay mặt đi, giọng điệu tỏ vẻ lạnh lùng lẫn khinh khỉnh: “…Anh đúng là giả tạo.”

“Ồ.” Anh nhẹ cười, vẻ mặt thản nhiên: “Vậy cậu có đến không?”

[Độ thiện cảm +30; Tiến độ nhiệm vụ +10.]

***

Cuối ngày, sân bóng rổ trong trường nhộn nhịp hẳn lên, khắp nơi là các nam sinh đổ mồ hôi luyện tập. Ngoài hàng rào sắt còn có nhiều người đến đứng xem trai đẹp, tiếng hò hét vang lên không ngừng.

Thẩm Tùy Ngọc vốn thích chơi bóng rổ nhưng ngại vì đeo kính áp tròng rất phiền phức. Hiếm hoi lắm bạn bè rủ anh mới nhận lời ra sân, thì lại bị một con cún điên đeo bám không rời.

“Thẩm Tùy Ngọc! Có giỏi thì đấu với ông đây!”

Tưởng Chinh mặt hằm hằm, vừa thở phì phò vừa hung hăng dẫn bóng xông tới như thể có kẻ nợ cậu ta tám triệu tệ, làm mọi người xung quanh sợ chết khϊếp.

“Sao lại cho nó vào Hội sinh viên!” Tưởng Chinh nghiến răng ken két, một đường dẫn bóng húc văng mấy người, bật nhảy lên úp rổ.

“Cậu còn không biết nó là loại người gì sao!”

Thẩm Tùy Ngọc không nhượng bộ, sắc bén đối mặt, anh canh đúng lúc Tưởng Chinh bật lên thì phóng theo nhanh hơn, cao hơn, vươn tay chắn ngang đường bóng rồi mạnh mẽ dội thẳng xuống sân.

Cản bóng thành công!

Đáp đất, Thẩm Tùy Ngọc không dao động đối diện với ánh mắt dữ dằn kia: “Cậu ta hát hay, thành thạo về máy tính, hội sinh viên cần người như vậy. Còn cậu, là trưởng ban Văn nghệ mà cố tình phá hỏng đêm chào tân sinh viên. Mà tôi vẫn chưa được nhận một lời giải thích nào cho chuyện đó cả.”

Tưởng Chinh nghẹn lời, cơ mặt giật giật, cuối cùng gằn giọng đáp: “Tôi ghét nó!”

Thẩm Tùy Ngọc mắt đối mắt với cậu một lúc, rồi thở dài: “Cậu ấy đâu tự chọn xuất thân của mình. Người sai thật sự là cha cậu, đúng không?”

Mắt Tưởng Chinh bắt đầu đỏ, vai cũng run lên.

Thẩm Tùy Ngọc cũng thấy mắt hơi khó chịu nên đi ra rìa sân lấy chai nước khoáng, bỏ lại Tưởng Chinh ở đó.

Không đúng.

Không đúng không đúng không đúng! Thằng đó chẳng phải loại tốt lành gì, mẹ nó cũng thế! Mà cho dù nó vô tội đi nữa thì Thẩm Tùy Ngọc là bạn từ nhỏ của mình mà! Sao không bênh mình lấy một lần!

Tưởng Chinh lại bốc hỏa, cậu quay ngoắt lại với cơn giận ngút trời… chỉ thấy thanh niên mặc đồng phục thể thao trắng đang ngồi trên ghế dài, ngửa mặt lên, lúc thì giơ điện thoại trợn tròn mắt, lúc lại cầm chai nước khoáng phân vân không biết có nên dội lên mặt mình không.

Tưởng Chinh: “…”

“Cậu làm trò gì đấy hả? Đưa đây!” Tưởng Chinh bước đến, giật phắt chai nước khỏi tay Thẩm Tùy Ngọc, bực dọc hỏi: “Kính áp tròng bị lệch à?”

“Ừ.” Thẩm Tùy Ngọc vẫn ngửa mặt lên, chớp mắt phải lia lịa, còn mắt trái thì quá đau rát, không tài nào mở nổi.

“Hừ hừ, đây là quả báo vì dám bắt nạt ông đây. Đáng đời.”

Tưởng Chinh vừa lải nhải vừa gắt gỏng, vừa lấy trong túi ra khăn ướt có cồn, lau tay sạch sẽ xong thì đứng trước mặt Thẩm Tùy Ngọc, dùng ngón tay nâng cằm anh lên, cẩn trọng vạch mí mắt trái của anh ra.

“Cậu vẫn đang đeo kính đúng không? Tôi tháo xuống đây.”

Vừa dứt lời, ngón tay hữu lực và khô ráo của cậu xoa lên hốc mắt của Thẩm Tùy Ngọc để đẩy kính áp tròng trượt xuống, rồi rất nhanh gọn mà thành thạo lấy nó ra. Mắt bên phải còn dễ hơn, ba giây là xong.

Cậu lại cúi xuống lục trong túi bên cạnh lấy ra lọ thuốc nhỏ mắt màu xanh, nhỏ cho anh mỗi bên hai giọt.

Cả quá trình, trừ phần lau tay, chưa tới một phút đã hoàn thành.

Thẩm Tùy Ngọc nhất thời chưa kịp phản ứng, mắt nheo lại nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Cặp mắt đào hoa của anh có đường cong cực kỳ hoàn hảo, đuôi mắt hất lên còn khóe mắt hơi rũ xuống. Bình thường sau lớp kính, đôi mắt ấy chứa đầy sự dịu dàng, ôn hòa, nhưng khi tháo kính xuống phô bày ra nét quyến rũ đặc biệt của dáng mắt này.

Đặc biệt lúc này, mắt anh hơi lim dim, bầu mắt đỏ ửng vì bị kích ứng nhưng vẫn không khiến đôi mắt kém đi vẻ linh động, lấp lánh như sóng nước – ai nhìn cũng sẽ thấy như bị câu mất hồn…

“Gọi ba đi! Nói “Ba ơi con biết lỗi rồi”! Không thì đừng hòng lấy lại! Ha ha ha ha!”

Tưởng Chinh chộp lấy hộp kính đặt bên tay Thẩm Tùy Ngọc rồi chạy vọt đi.

“…”

Lúc nhảy lùi lại cậu đυ.ng phải một người phía sau, quay đầu nhìn thì gương mặt còn đang tươi cười lập tức tắt ngúm.

Thẩm Tùy Ngọc tuy không nhìn rõ người đó là ai nhưng anh được Bang Địch nhắc, vì vậy anh đứng lên chờ người nọ tới gần, trong lòng đầy nghi hoặc.

Lâm Hoan Từ liếc nhìn mặt anh, ngừng một chút rồi nói: “…Tôi có chuyện muốn nói, anh đi ăn tối với tôi một bữa được không?”

“Không được!”

Chẳng để Thẩm Tùy Ngọc phải lên tiếng Tưởng Chinh đã cắt ngang, nhanh như chớp chen vào giữa hai người rồi đẩy Lâm Hoan Từ lùi lại: “Mày là cái thá gì? Đừng có viện cớ tiếp cận A Ngọc!”

Lâm Hoan Từ nắm chặt tay, cố nén giận mà cuối cùng vẫn bật ra: “Anh tưởng thế là hay lắm hả?”

Tưởng Chinh nhếch mép: “Thế cái gì hay? Làm người thứ ba thì hay đúng không?”

Bang Địch: [Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt tình tiết quan trọng của cốt truyện trước thời hạn: Màn đối mặt đầu tiên giữa thụ chính và bia đỡ đạn. Xin đề nghị chọn hành động giúp tăng độ thiện cảm cho nhân vật công chính.]

Thẩm Tùy Ngọc: “…”