Bàn Về Cách Thánh Phụ Sắm Vai Công Si Tình

Thế giới 1 - Chương 6

Khi Thẩm Tùy Ngọc lờ mờ tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trong phòng y tế, trán đang được đắp một túi chườm đá quấn khăn.

Anh vừa hơi cử động cảm giác hoa mắt chóng mặt lập tức ập tới.

Âm thanh ồn ào xung quanh, gương mặt hoảng hốt của Dương Tư Vũ, vẻ sững sờ của Lâm Hoan Từ… Sau đó là mùi hương cam quýt phảng phất, hòa lẫn với mùi mồ hôi nóng rực của thiếu niên sau khi vận động, người đó nhẹ nhàng nâng anh lên khỏi bề mặt đường chạy cao su…

Hầy.

Lẽ ra phải là một màn anh hùng cứu mỹ nhân hoành tráng, ai ngờ anh hùng đo ván trước.

Thẩm Tùy Ngọc bất mãn vỗ vỗ thành giường: “Hệ thống, lỗi lớn như vậy hệ thống định giải thích thế nào đây? Thế này thì hình tượng và tiến trình nhân vật công chính của tôi hỏng rồi đấy!”

[Lúc đó Lâm Hoan Từ đứng quá sát anh, lẽ ra hai người không nên ở gần nhau như vậy.] Bang Địch đều đều giải thích.

Khi Thẩm Tùy Ngọc tỉnh táo hẳn, âm thanh rào rạo như tiếng gõ bàn phím bên tai anh cũng biến mất. Thẩm Tùy Ngọc cũng nhận ra trong phòng y tế còn một người nữa, anh ngồi dậy định lần tìm mắt kính thì người nọ đi tới bên giường.

Thẩm Tùy Ngọc vừa ngẩng đầu lên, đối phương đã mở gọng kính rồi nhẹ nhàng gài lên sống mũi giúp anh.

Dưới ánh nắng xiên xiên qua ô cửa sổ, những đường nét mờ nhạt chồng lên nhau tạo thành một bóng hình rõ ràng. Trong một thoáng chốc Thẩm Tùy Ngọc ngơ ngẩn.

Cậu thiếu niên có gương mặt rất thu hút, đôi mắt dài và xếch, sắc như lưỡi dao, cùng với đôi con ngươi đen láy. Ngũ quan và đường nét đều cực kỳ điển trai, nếu không vẫn còn sự non nớt của tuổi trẻ thì hẳn đây sẽ là gương mặt khiến người ta vừa kinh ngạc vừa e dè.

Thấy người kia chỉ im lặng nhìn mình, Thẩm Tùy Ngọc tưởng cậu ấy ngại nên nhẹ nhàng hỏi: “Quả bóng khi nãy là cậu đá hả?”

“Tôi không đá kém như thế.” Cậu trai đáp lại lạnh tanh.

Giọng của người đối diện tuy trầm trầm rất êm tai nhưng vẫn còn sự trong trẻo của thiếu niên.

“Vậy tại sao là cậu đưa tôi đến đây?”

“Rảnh.”

“Tiếc thật.” Thẩm Tùy Ngọc thở dài, lẩm bẩm: “Đẹp trai thế này, tôi còn đang tính nhân cơ hội ăn vạ thêm cơ.”

Im lặng.

Ánh mắt sâu thẳm của cậu chăm chú nhìn lên anh, chẳng khó nhận ra rằng trong đó có pha ít khó chịu.

Thẩm Tùy Ngọc: “Đùa thôi, đừng để ý.”

Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo.

Anh có thể cảm thấy ánh mặt của cậu ấy vẫn đặt trên người mình, còn tầm nhìn của anh lại chạm đúng vào vạt áo của cậu, khiến anh nhớ ngay đến hình ảnh cơ bụng rắn chắc lộ ra khi nãy.

“…” Anh đẩy gọng kính, lại nhìn về phía đối phương, giọng nói nghiêm túc hơn hẳn: “Nghe quản lý Dương nói cậu hay bị đau đầu, tình trạng cụ thể như nào? Đã đi khám gì chưa?”

Nghe vậy cậu ấy hơi nhíu mày, cúi người sát lại. Cậu nhìn người đang nằm trên giường từ trên xuống dưới, rồi bất chợt vươn tay về phía trán sưng của anh: “Anh hỏi tôi sao?”

Thẩm Tùy Ngọc nhắm tịt mắt rồi ngả người ra sau theo phản xạ, mặt nhăn cả lại.

Cánh tay kia với qua người anh cầm lấy túi đá đặt bên cạnh giường, mùi cam quýt mát lạnh lại thoảng qua, tầm mắt anh hơi tối lại.

“Bác sĩ trường bảo anh có thể bị chấn động não nhẹ, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Cảm nhận cái trán nóng ran của mình được túi đá mát lạnh đặt lên, Thẩm Tùy Ngọc vươn tay đón lấy, ngón tay anh sượt qua mu bàn tay cậu trai kia. Động tác của cậu ấy thoáng cứng đờ, sau đó lập tức rút tay về đút vào túi áo.

“Cái gì? Chấn động não à!”

Cửa phòng y tế bật mở, Dương Tư Vũ xông vào, nhào đến trước mặt Thẩm Tùy Ngọc: “Hội trưởng! Anh thế nào rồi? Anh còn tỉnh không? Đầu có bị đập nặng quá không?”

Thẩm Tùy Ngọc: “…”

Sau khi hết lời trấn an Dương Tư Vũ rằng mình ổn, anh định hỏi Lâm Hoan Từ đâu, thì thấy cô chỉ vào cậu trai đang quay lưng thu dọn đồ, tay chắp lại cầu khẩn còn miệng mấp máy khẩu hình: “Uy quyền! Uy quyền!”

Thẩm Tùy Ngọc nhanh chóng hiểu ý, đành bất đắc dĩ bước xuống giường rồi đi đến cạnh cậu.

“À… đàn em này, cậu có hứng thú gia nhập đội bóng đá của trường không? Đãi ngộ cũng được lắm.”

“Đúng đúng!” Dương Tư Vũ cười tươi như hoa đi theo sau, trong đầu đã tính nếu cậu ta lại dùng lý do sức khỏe, thì cô sẽ mượn chuyên ngành và xuất thân của Hội trưởng ra để cam kết chữa cho cậu khỏi hẳn.

Không ngờ cậu ấy liếc mắt nhìn hai người một cái, thản nhiên hỏi: “Ví dụ?”

Hả?

Một cái bóng đèn sáng trưng lên trong đầu Dương Tư Vũ, cô nhanh nhảu đáp: “Ví dụ như hội trưởng là viện binh mạnh mẽ của đội chúng ta, kiêm luôn vai trò cổ động viên, anh ấy thường xuyên đến để cổ vũ tinh thần đội!”

“Ví dụ điểm tín chỉ…” Thẩm Tùy Ngọc đang nói thì ngơ ngác quay đầu lại: “Cái gì cơ?”

Dương Tư Vũ liên tục nháy mắt với anh.

Cậu trai lại quét mắt một vòng trên người Thẩm Tùy Ngọc, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Biết rồi.” – Sau đó khoác ba lô lên vai rồi đi mất.

“YES!” Dương Tư Vũ vui mừng nhảy nhót. “Lần này chắc chắn có hi vọng rồi!”

Thẩm Tùy Ngọc thì vẫn ù ù cạc cạc, chưa kịp giữ cô lại hỏi thì thêm hai người bước vào làm anh phân tâm. Đó là Lâm Hoan Từ, và một cậu sinh viên mặc đồng phục đội bóng đá, đang tỏ ra rất lúng túng xấu hổ.

Thẩm Tùy Ngọc nhận ra, đây là người dạo này rất thân thiết với Lâm Hoan Từ, tên là Lương Thành, hình như cũng trong danh sách “tình địch” của anh.

“Học trưởng, là tôi đá quả bóng đó, thật sự xin lỗi anh.” Nói rồi Lương Thành cúi đầu hướng Thẩm Tùy Ngọc hối lỗi.

Thiết lập nhân vật của cậu ta là nam sinh thể thao ngờ nghệch, đáng yêu. Thẩm Tùy Ngọc chẳng nỡ làm khó, hơn nữa, gặp “tình địch” thì càng phải tỏ ra rộng lượng: “Không sao đâu.”

“Cú sút đó chắc cũng phải mấy chục km/h ấy nhỉ.” Anh đùa đùa: “Lực đá mạnh đấy, quả là chân chủ lực của hàng tiền vệ.”

Lương Thành đơ ra một giây, ngẩng đầu lên thì chạm vào cặp mắt cười cong cong, lúc này cậu ấy mới nhận ra rằng mình đang được khen.

“Xin lỗi suông là xong à?” Dương Tư Vũ chen vào, nghe như trách mắng nhưng thực chất đang xoa dịu tình hình.

“Phí thuốc men cũng phải đền chút chứ, không thì cậu vào Hội sinh viên làm chân sai vặt, lấy công chuộc lỗi đi.”

Lương Thành “ơ” một cái, gãi gãi đầu cười khờ khạo, nhưng không hề có ý từ chối.

Bên cạnh, Linh Hoang Từ lạnh lùng nói: “Hội trưởng Thẩm đi viện mà còn cần trả tiền sao? Cần gì phải cố tình làm khó người khác thế?”

Dương Tư Vũ quay ngoắt sang, ngỡ ngàng không tin nổi vào tai mình.

Thẩm Tùy Ngọc là người cô rất quý trọng, còn Lương Thành lại là đàn em trong đội; cô vừa là Hội phó Hội sinh viên, vừa là quản lý đội bóng, tất nhiên cô mong cả hai hòa thuận.

Nhưng Lâm Hoan Từ nói vậy mà cũng nghe được sao? Đá bóng trúng người ta bị thương, rồi vì nhà người ta có tiền mà không cần bồi thường à? Dù Hội trưởng dễ tính đến mấy thì thế này cũng thật quá đáng!

Cô hậm hực quay sang nhìn Thẩm Tùy Ngọc, nhưng anh lại không tỏ ra có gì bất mãn, đôi mắt đẹp sau tròng kính vẫn hơi cong lên, đầy vẻ ôn hòa.

“Bạn Lâm nói cũng đúng. Tôi học y, chuyện sức khỏe tôi tự biết rõ.” Anh vỗ vai Lương Thành: “Không cần cảm thấy tội lỗi, được chứ?”

Lương Thành gật đầu mạnh mẽ, thái độ cực kỳ cảm kích.