Nam Ly từ khi sinh ra đến nay đã sống được mười chín năm.
Chưa bao giờ cô cảm nhận rõ ràng như lúc này, cảm giác như một tia sét giữa trời quang giáng thẳng xuống đầu mình.
"Gì cơ, đính hôn ạ?"
Nam Ly đứng trước bàn làm việc của bố, mở to mắt, lần đầu tiên nghe từ miệng bố mình về việc cô sắp đính hôn, thậm chí còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
"Đúng vậy, Tiểu Ly, bố đã bàn bạc với chú Lục của Tập đoàn GR và cả hai đã quyết định để con đính hôn với con trai thứ hai của ông ấy."
"Tập đoàn GR..."
Nam Ly cụp mắt xuống, suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy cái tên tập đoàn này có chút quen thuộc, khi tỉnh táo lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự kinh ngạc.
"Bố đang đùa gì vậy?"
Nhị thiếu gia của Tập đoàn GR, chẳng phải chính là kẻ thù không đội trời chung của cô, Lục Sanh hay sao?
Nam Chấn Hải ngồi ở phía bên kia bàn, dù sao cũng là người hiểu con gái nhất, nên phản ứng của Nam Ly trước vấn đề này không khiến ông ngạc nhiên.
"Đúng vậy, đây là quyết định mà bố và chú Lục đã thảo luận và thống nhất rằng hai đứa sẽ kết hôn. Sao vậy, nhìn phản ứng của con, chẳng lẽ con không hài lòng với cuộc hôn nhân này à? Bố còn tưởng rằng con và Lục Sanh từ nhỏ đã quen biết nhau, lại học cùng một trường nên hiểu rõ về nhau, ít nhất cũng có thể phát triển chút tình cảm."
Nam Ly nghe xong trong lòng nghiến răng ken két, bất mãn nói: "... Không phải. Bố, bố cũng biết mà, từ nhỏ con và Lục Sanh đã không hợp nhau, mỗi lần ở cạnh nhau chưa từng nói chuyện tử tế quá ba câu."
"Không có tình cảm cũng không sao, tình cảm vẫn có thể vun đắp bắt đầu từ bây giờ. Hơn nữa, cuộc hôn nhân này con không thể trốn tránh được, mẹ con cũng đồng ý rồi. Chúng ta đều rất hài lòng về Lục Sanh, tuy tính tình hơi xấu một chút nhưng ít ra đơn thuần, không thích chơi bời, đến giờ vẫn chưa từng có bạn gái, điểm này thì nhiều đứa trẻ trong các gia đình quý tộc thượng lưu khác không thể so sánh được. Con còn nhỏ, tất nhiên sẽ không hiểu điều này quý giá thế nào."
Nam Chấn Hải ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt tức giận và bất mãn của Nam Ly, lại thở dài một tiếng.
"Từ nhỏ con đã bị bố và mẹ chiều hư rồi nên bây giờ con không hiểu, bố mẹ làm như vậy là vì muốn tốt cho con. Khi lớn lên con sẽ tự hiểu thôi. Những gì bố mẹ có thể làm cho con cũng chỉ đến thế. Còn về bạn trai mà con đang hẹn hò ở trường, đừng tiếp tục nữa. Con bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể vui chơi thêm hai năm thôi, nên hãy chia tay sớm đi, đừng để hai bên trở nên khó xử. Dù sao con cũng đã lớn rồi, sau này sẽ không ai có thể bao dung cho sự bướng bỉnh của con như bố mẹ đâu. Huống hồ trước đây không phải con từng yêu anh trai của Lục Sanh sao? Biết đâu sau chuyện lần này, mấy chuyện cũ cũng có thể được xóa bỏ một lần cho xong.”
“Bố…”
Sau khi nói những lời này, Nam Chấn Hải nhìn thấy sắc mặt của Nam Ly không ổn, chỉnh lại cà vạt trên bộ vest rồi quay người bước ra khỏi thư phòng.
Quả nhiên, ngay sau khi Nam Chấn Hải vừa bước ra khỏi phòng, bên trong lập tức vang lên tiếng đập phá đồ đạc.
Nam Ly hất tung tất cả mọi thứ trên bàn làm việc của Nam Chấn Hải xuống đất. Đĩa hoa quả vỡ tan, trái cây bên trên lăn lóc khắp nơi, nhưng Nam Ly vẫn cảm thấy chưa đủ nên rút phích cắm máy tính trên bàn, ném mạnh xuống đất!
Sau đó vang lên giọng nói đầy tức giận của Nam Ly: “Bố đừng hòng!”
Cái gì mà tâm địa đơn thuần, cái gì mà hiếm có khó tìm, chẳng qua là Lục Sanh chưa từng yêu đương nên được coi là hiếm có khó gặp? Nhưng rõ ràng Thẩm Nghiêu của cô cũng đơn thuần mà, không lăng nhăng, chỉ yêu mình cô, lại còn đẹp trai, dịu dàng và biết chiều chuộng cô, tại sao lại không bằng Lục Sanh? Tại sao lại bắt cô chia tay, tại sao chứ!
Tại sao lại bắt cô đính hôn với Lục Sanh, kẻ thù không đội trời chung mà cô chẳng ưa nổi, tại sao lại bắt cô chia tay với Thẩm Nghiêu, chẳng phải chỉ vì Lục Sanh là Nhị thiếu gia của Tập đoàn GR sao nên sẽ không cạnh tranh thương mại với họ, ngược lại còn có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi, còn Tập đoàn Empire của Thẩm Nghiêu không chỉ cạnh tranh với nhà cô mà những năm gần đây còn đang bị xuống dốc sao? Đừng tưởng cô là kẻ ngốc!
Trong lòng Nam Ly đầy tức giận, cô muốn phản kháng nhưng lại lo lắng rằng nếu làm vậy, bố mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt và thẻ tín dụng của cô. Trong lúc không tìm ra cách đối phó, cô chỉ đành khóc lóc tìm đến người bạn trai Thẩm Nghiêu, hy vọng anh ta sẽ giúp cô nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Bởi lúc này, trong mắt Nam Ly, hai người họ đã trở thành con thuyền cùng chung số phận, như đôi uyên ương bị chia lìa.
Thế nhưng cảm xúc mà Nam Ly vừa dồn nén lại biến mất bởi tiếng báo bận liên tục từ điện thoại.
Thẩm Nghiêu cả đêm không trả lời, biến mất không một dấu vết.
Mà trong tầng lớp thượng lưu, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, chuyện gì cũng khó mà giấu được. Đặc biệt là khi nó xảy ra với Nam Ly, tiểu thư của Tập đoàn Aurora, nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu.
Chỉ trong một đêm, tin tức về việc người thừa kế Tập đoàn Aurora, Nam Ly, sắp đính hôn với Nhị thiếu gia Tập đoàn GR, Lục Sanh, đã lan truyền khắp tầng lớp thượng lưu.
Trên tờ tạp chí “Newland Daily” số mới nhất, đã đăng tải thông tin hot nhất này trong giới thượng lưu.
Vậy là chỉ sau một đêm ngắn ngủi, tin tức về việc hai Tập đoàn Aurora và GR sắp kết thông gia đã lan truyền ầm ầm khắp trung tâm thành phố trước khi Học viện Newland chính thức khai giảng vào sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, vừa bước xuống xe trong bộ đồng phục, Nam Ly đã nhìn thấy Thẩm Nghiêu đang đứng trước cổng trường.
Nam Ly không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh mà chạy thẳng đến chỗ Thẩm Nghiêu, ôm chặt lấy anh ta và khẽ khóc, cố gắng tỏ ra vô cùng ấm ức.
Cô muốn Thẩm Nghiêu thấy rằng cô thực sự không còn cách nào khác nên đành tạm thời đồng ý với việc đính hôn này, chứ không phải là vì cô vẫn còn cơ hội từ chối.
Nam Ly dĩ nhiên không muốn đính hôn với Lục Sanh, kẻ thù không đội trời chung với cô, nhưng cô cũng không muốn mạo hiểm việc bị mất tiền tiêu vặt và thẻ tín dụng.
Nam Ly úp mặt vào lòng Thẩm Nghiêu, trong lòng đầy oán giận, vốn dĩ bố mẹ luôn chiều chuộng cô, nhưng nhớ lại thái độ cứng rắn của bố mẹ trong việc đính hôn tối hôm qua, khiến cô càng thêm tức phẫn khi nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của Lục Sanh.
“Thẩm Nghiêu, anh Nghiêu, anh nói xem… em phải làm sao? Em phải làm sao đây?”
Ánh mắt Nam Ly bối rối, giọng nói yếu ớt đầy nước mắt. Ngay khi cô nhắm mắt lại, vài giọt nước mắt lấp lánh cũng lăn dài trên khóe mắt.
Những người xung quanh đang âm thầm theo dõi cảnh này đều cảm thấy xót xa: Đúng vậy, Nam Ly có lỗi gì đâu? Cô đâu phải cố tình muốn "chân đạp hai thuyền". Rõ ràng cô cũng chỉ là nạn nhân của cuộc hôn nhân ép buộc này…
【Lời tác giả】
Trong câu chuyện về tổng tài học đường và bạch liên hoa, tất nhiên không thể thiếu một cô vợ sắp cưới (chồng sắp cưới) độc ác và đáng ghét rồi!