(*)gọi phụ nữ có vẻ ngoài quyến rũ, mưu mô, giả tạo, chuyên phá hoại hạnh phúc người khác, thường là người thứ ba trong tình cảm.
“Đương nhiên đây không phải là lỗi của cậu, Tiểu Ly, có trách thì phải trách Lục Sanh, không biết đã dùng cách gì để khiến chú Nam đồng ý với cuộc hôn nhân cùng tập đoàn GR.”
Lúc này Bùi Hiên Nghi chủ động bước tới, đi đến bên cạnh Nam Ly, ánh mắt liếc thẳng về phía Lục Sanh không biết từ lúc nào cũng xuất hiện ở cổng trường.
Lục Sanh đeo cặp sách, một tay kéo quai cặp trên vai, nghe vậy hơi sững sờ, sau đó thẹn quá hóa giận, trong mắt bùng lên sự phẫn nộ.
Cậu ta…! Cậu ta không làm thế…
“Đúng vậy, Tiểu Ly, anh biết đây không phải là lỗi của em, chẳng liên quan gì đến em cả, muốn trách thì trách Lục Sanh, Tập đoàn GR và cả bố mẹ em nữa.”
Một lúc sau, Thẩm Nghiêu mới dần tỉnh táo lại, từ từ cụp mắt xuống nhìn về phía Nam Ly.
Chỉ là sâu trong đôi mắt đào hoa kia dường như vẫn còn truyền tải những cảm xúc phức tạp khó hiểu.
“Đây không phải lỗi của bố mẹ em!”
Nam Ly hơi ngẩn người, nghe vậy lập tức phản bác theo bản năng: “Có trách… thì phải trách Lục Sanh và bố mẹ của Lục Sanh! Dù sao thì em hoàn toàn không đồng ý với cái hôn ước chết tiệt này, anh yên tâm đi, Thẩm Nghiêu, đời này em sẽ không đính hôn với bất kỳ ai ngoài anh. Dẫu sao, từ nhỏ em đã không ưa Lục Sanh rồi, ghét cậu ta còn không kịp thì làm sao có thể đính hôn với cậu ta chứ? Anh cứ yên tâm đi, Thẩm Nghiêu.”
Sau khi phản bác, Nam Ly nhận ra điều gì đó, thế là ôm lấy cánh tay Thẩm Nghiêu nũng nịu.
Trong đám đông ở khoảng cách không xa, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Lục Sanh cảm thấy tức giận và xấu hổ vô cùng, lặng lẽ đeo cặp sách rời đi.
Thẩm Nghiêu vừa ôm chặt Nam Ly trong lòng, vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lục Sanh đang lặng lẽ rời đi ở phía trước, sâu trong đáy mắt càng trở nên tối tăm và khó đoán.
Đồng thời, ngón tay anh ta từ từ siết chặt, đợi đến khi Lục Sanh rời khỏi, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc trong lòng: “Nhưng mà Tiểu Ly, em đã đính hôn với Lục Sanh rồi, vậy chúng ta được xem là gì? Em nói đây không phải lỗi của bố mẹ em, nhưng từ ngày chúng ta quen nhau, dù chỉ là một khoảnh khắc họ đã từng tán thành chuyện chúng ta ở bên nhau chưa?”
Giọng nói của Thẩm Nghiêu không giấu được sự oán trách, vẻ mặt cũng dần khác với bình thường.
Nam Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhìn Thẩm Nghiêu, thoáng qua chút hứng thú bất ngờ.
Dù sao trong ký ức của cô, Thẩm Nghiêu luôn tỏ ra dịu dàng như gió xuân, tính cách lại hào phóng, chăm sóc cô chu đáo, chưa từng để lộ cảm xúc như lúc này.
Hoàn hảo đến mức cô không thể nhìn thấu hay nắm bắt được. Cũng chính vì thế nên Nam Ly mới chọn thích anh ta.
Nhưng giờ phút này, Nam Ly mơ hồ cảm thấy Thẩm Nghiêu trước mắt có chút khác biệt so với hình ảnh Thẩm Nghiêu trong trí nhớ của cô.
Thẩm Nghiêu dường như cũng nhận ra sự khác thường của mình, sắc mặt hơi méo mó một chút, sau đó lại nâng khóe môi cười, gương mặt nở một nụ cười như thường lệ: “Xin lỗi em, Tiểu Ly, chỉ là vừa rồi anh vội vàng quá, không muốn để em đính hôn với người khác. Đừng giận anh nhé.”
Nam Ly gật đầu nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, tiếp tục cười mỉm: “Không sao đâu, Thẩm Nghiêu, em biết rằng trong chuyện này, bố mẹ em cũng có phần không đúng, em cũng rất oán trách họ. Nhưng cho dù em nhất định phải đính hôn với Lục Sanh thì sao chứ? Trực tiếp bỏ trốn không phải là xong sao? Nếu thật sự không tránh được, thì không phải vẫn còn anh và Hiên Nghi à? Đến lúc đó chúng ta nghĩ cách phá hỏng buổi lễ đính hôn là được. Dù sao… muốn em đính hôn với tên Lục Sanh đáng ghét đó là điều không thể! Không ai có thể sánh bằng Thẩm Nghiêu, người mà em thích nhất trong lòng!”
Thẩm Nghiêu vừa gật đầu, vừa đưa tay ôm lấy Nam Ly, đồng thời ánh mắt dần rơi vào bóng lưng Lục Sanh đã khuất xa, ánh mắt tràn đầy ác ý và thù địch.
Cũng không biết Lục Sanh có nghe thấy những lời sau đó hay không, bước chân rời đi càng lúc càng nhanh.
Khốn kiếp!
Cô gái khốn nạn đó, đm, cậu ta chỉ muốn trực tiếp xông lên bóp chết cô!
Tất cả đều tại cô gái đáng ghét đó, hại cậu ta hôm nay suýt nữa bị cả trường cười vào mặt!
... Đồ đê tiện, đê tiện, đê tiện!
Lục Sanh đỏ hoe mắt, sau khi tan học ngồi vào xe của gia đình rời đi, ngón tay siết chặt quai đeo trên cặp sách.
Bố mẹ của Lục Sanh ít khi về nhà, bình thường chỉ có cậu ta và người giúp việc ở nhà.
Lục Sanh còn có một người anh trai tên Lục Thừa. Tuy nhiên, Lục Thừa cũng là một kẻ nghiện công việc, lúc nhỏ quan hệ anh em giữa Lục Sanh và Lục Thừa vẫn khá tốt, nhưng vài năm gần đây cũng đã xa cách ít nhiều.
Vì vậy, hầu hết thời gian Lục Sanh ở nhà, ngoài người giúp việc ra hầu như không gặp ai khác.
Lục Sanh về đến nhà, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt tức giận thay giày ở cửa, tiện tay ném cặp sách sang một bên.
Cậu mang dép lê, đứng trước một tấm bia lớn treo trong phòng khách, ném từng chiếc phi tiêu một cách mạnh mẽ.
Vẻ mặt Lục Sanh tức giận, vẫn chưa trút được cơn giận, nên chạy vào phòng ngủ lấy ra một bức ảnh của Nam Ly từ ngăn kéo, dán nó lên tấm bia trong phòng khách. Sau đó, cứ mỗi lần ném phi tiêu là lại mạnh hơn lần trước, vừa ném vừa chửi bới: “Nam Ly đáng ghét… đồ đáng ghét… đồ đáng ghét… chết đi, chết đi, chết đi!”
Mỗi mũi phi tiêu đều trúng đích, Lục Sanh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lồi lõm của Nam Ly trên tấm bia kia, hài lòng nhếch môi cười.