Tôi Làm Trà Xanh Max Level Ở Học Viện Quý Tộc

Chương 5: Đính hôn

Bạch Minh Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi ngơ ngác chạm phải ánh mắt của cô.

Nam Ly nhếch môi nở nụ cười rạng rỡ, giả vờ an ủi vài câu rồi định quay người bỏ đi.

Ngay lúc này, Bùi Hiên Nghi đã đuổi tới sau lưng Nam Ly, định gọi tên cô một tiếng thì nhìn thấy chàng trai đứng cách đó không xa.

"Ơ, cậu là..."

Bùi Hiên Nghi bước đến bên cạnh Nam Ly, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, chỗ hai chân mày càng nhíu chặt hơn.

Đúng lúc ấy, Nam Ly càng lúc càng tỏ ra khó chịu, khẽ bĩu môi đầy chán ghét. Cô xoay người, nhấc chân vòng qua chàng trai trước mặt và rời đi.

Thấy cô bỏ đi, Bùi Hiên Nghi mới giật mình hoàn hồn, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt chàng trai đó, vội vàng tiếp tục đuổi theo Nam Ly.

"Nam Ly, Nam Ly, cậu nghe tớ giải thích... Sáng nay, tớ không phải..."

Nam Ly quay đầu lại liếc mắt về Bùi Hiên Nghi phía sau, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cô chẳng muốn nghe lời giải thích của cậu ấy chút nào.

Nghĩ đến đây, Nam Ly tiếp tục bước nhanh về phía trước, không ngoảnh đầu lại mà còn tăng tốc độ.

Hai người cứ thế nhanh chóng một trước một sau rời đi.

Bạch Minh Ân ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của họ, nhất thời không thể tỉnh táo lại được.

"Là... người yêu của nhau sao..."

Chàng trai cúi đầu xuống, mí mắt khép lại, dưới ánh mặt trời hàng mi màu vàng nhạt khẽ rung động, không biết nghĩ đến điều gì, anh nhẹ nhàng thở dài.

Ánh mắt một lần nữa rơi xuống tờ giấy trên mặt đất đã bị giẫm nát nhăn nhúm, trên đó để lại vài dấu giày, giữa phần tài liệu còn bị thủng một lỗ nhỏ.

Bạch Minh Ân cúi người nhặt tờ giấy từ mặt đất lên, đưa lên trước mặt mình.

Ánh sáng từ trên đỉnh đầu xuyên qua lỗ nhỏ trên tờ giấy, chiếu lên khuôn mặt quá đỗi trắng trẻo của chàng trai.

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy cái lỗ nhỏ trên tờ giấy, Bạch Minh Ân chợt nhớ đến cô gái tóc đen mắt đen vừa nãy, hình ảnh cô cong mắt cười mỉm đứng trước mặt nói chuyện với anh.

Bạch Minh Ân suy nghĩ đến mất hồn, khi tỉnh lại lập tức thở dài thêm một lần nữa.

Nhưng hẳn là cô đã có bạn trai rồi... Chàng trai vừa nãy đuổi theo chắc là bạn trai của cô phải không? Đúng vậy, một cô gái xinh đẹp như cô sao có thể không có bạn trai được. Nhưng vừa rồi giữa họ xảy ra chuyện gì vậy? Họ cãi nhau sao?

Bạch Minh Ân lắc mạnh đầu, gạt đi những suy nghĩ thừa thãi không đáng có: Dù cô không có bạn trai thì đã sao? Cũng chẳng liên quan gì đến mình, những cô gái xinh đẹp và hoàn hảo như vậy, từ khi sinh ra đã không cùng một thế giới với mình...

Chàng trai cụp mắt xuống, hàng mi lại khẽ rung một lần nữa, giống như quả cà tím bị sương giá đánh úa, nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt lại rơi trở lại vào đôi tay mình.

Tóm lại... bảng thông tin nhập học vừa điền xong này chắc chắn không thể dùng được nữa, nhân lúc còn thời gian, anh vẫn nên đến văn phòng hiệu trưởng lấy một bản tài liệu mới.

Nghĩ đến đây, Bạch Minh Ân cầm những tờ thông tin nhập học còn lại và cuốn hướng dẫn tuyển sinh, quay người bước về phía văn phòng hiệu trưởng.

Trên tờ thông tin nhập học ở trang đầu tiên, ở một ô nào đó có in một dòng chữ không mấy nổi bật: "Học sinh đặc biệt".

...

Khác với những đứa trẻ cùng trang lứa, không có bố mẹ yêu thương...

Không có thức ăn no bụng...

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không có tiền bạc, không có người thân, thậm chí không có nơi ở, vô gia cư...

Cùng với một chú chó cũng vô gia cư như anh, chen chúc trong căn nhà thuê nhỏ hẹp, ẩm thấp và tối tăm ít người lui tới.

Đây chính là cuộc sống của anh.

Sau khi Bạch Minh Ân làm việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi xong và trở về nhà, anh dùng chìa khóa mở ổ khóa đã gỉ sét, một chú chó nhỏ lông trắng mượt mà đang vẫy đuôi lao về phía anh.

"Tao về rồi đây, Tiểu Thất."

Bạch Minh Ân mỉm cười đặt chìa khóa xuống ngay cửa, ngồi xổm xuống, ôm chú chó trắng nhỏ đang không ngừng vẫy đuôi trong lòng.

"Mày biết không, tao có tin vui này, tao đã thi đậu vào Học viện Newland rồi đấy. Nghe nói những học sinh tốt nghiệp từ ngôi trường này về sau đều sẽ trở thành những nhân vật quan trọng trong xã hội. Mặc dù tao luôn cảm thấy mình không may mắn, nhưng có thể nằm trong danh sách những học sinh đặc biệt đầu tiên của Học viện Newland dường như là do tao đã quá khắc nghiệt với bản thân mình. Chỉ có điều học phí sẽ hơi khó khăn, nhưng tao nghĩ chỉ cần làm thêm kiếm tiền trong khoảng thời gian này, mọi khó khăn sẽ được giải quyết... chỉ là..."

Bạch Minh Ân ngẩn người, không hiểu vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh gặp gỡ cô gái không biết tên ở trường lúc nãy.

Và không hiểu vì sao, khi nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo xinh đẹp của cô, hai má của thiếu niên dần dần ửng lên một màu hồng nhạt.

"Tao bị làm sao vậy, Tiểu Thất..."

Bạch Minh Ân cúi đầu xuống, đôi mắt hạnh nhân trong veo và sáng ngời tràn đầy sự bối rối và lo lắng.

Chú chó trắng nhỏ trong lòng đang mở to đôi mắt đen ướŧ áŧ, ngước lên đối diện với anh.

Bạch Minh Ân "phì" một tiếng, không nhịn được cười vì những suy nghĩ trong đầu mình: "Tao bị làm sao vậy... sao lại hỏi mày vấn đề này... rõ ràng, mày cũng chỉ là một chú chó con thôi mà..."

Bạch Minh Ân đặt chú chó nhỏ trong lòng xuống, một mình vào nhà vệ sinh rửa mặt trước gương, sau khi thay đồ ngủ, anh ôm Tiểu Thất vào trong lòng dần chìm vào giấc ngủ yên bình.

Dù luôn cố tỏ ra không quan tâm, nhưng anh nghĩ, anh vẫn rất khao khát có được bạn bè.

Và khao khát...

được yêu thương.