Vừa vào trong, ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy là Bùi Hiên Nghi đã ngồi sẵn trên ghế.
Nam Ly khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia tức giận rồi biến mất.
Cô bước thẳng đến chỗ ngồi, sau đó không thèm liếc mắt nhìn cậu ấy thêm lần nào nữa.
Nam Ly đến không quá sớm, trên bàn đã chất đầy thư tình cùng vô số hộp quà tinh xảo.
Vừa ngồi xuống, các công tử tiểu thư đã chờ đợi từ lâu lập tức vây quanh vị trí của Nam Ly, người nói người cười, ồn ào không ngớt.
Bình thường, Nam Ly ghét nhất những kẻ ngu ngốc này đến gần mình, dù cô chỉ thích hưởng thụ ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ của họ. Nhưng nếu họ đến quá gần, đối với cô đó chính là một sự xúc phạm.
Nhưng bây giờ, Nam Ly vẫn cong môi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, những ngón tay đeo găng tay ren tinh xảo và nhẫn kim cương cầm lấy một trong những bức thư tình đặt trên bàn, cố ý nói về phía Bùi Hiên Nghi: “Yên tâm đi, lớp trưởng, đàn anh và mọi người… Những bức thư tình mà mọi người viết, tớ sẽ đọc kỹ từng bức.”
Vừa dứt lời, xung quanh lại vang lên tiếng hít thở và xì xầm, các cô gái nhìn Nam Ly với ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ, còn các chàng trai thì nhìn cô với ánh mắt đầy tình cảm.
Gia thế cao quý, xinh đẹp, hiền lành và dịu dàng... những từ này luôn đại diện cho Nam Ly.
Cô chính là nữ thần của toàn bộ Học viện Newland, là nguồn cảm hứng trong lòng mọi người, là nhân vật quan trọng không thể chối cãi của trường. Thế nhưng, khác với những cậu ấm cô chiêu khác – mang dáng vẻ kiêu ngạo, xa cách, thậm chí có người còn độc mồm ác miệng, xem trời bằng vung khiến ai cũng thấy khó gần – Nam Ly lại không như vậy.
Nam Ly khác biệt hoàn toàn với tất cả họ, cô là người đặc biệt nhất. Cũng chính vì điều đó mà Nam Ly được tất cả mọi người ở Học viện Newland tôn trọng và yêu mến, bất kể nam hay nữ.
Cảm nhận được những cảm xúc ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, lòng tự mãn và kiêu hãnh của Nam Ly ngày càng tăng lên.
Cô khẽ cong mắt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đã được chăm chút tỉ mỉ, mỗi sợi đều tỏa ra hương thơm.
Ở góc phòng, Lục Sanh dùng sách che nửa khuôn mặt, vừa lơ đãng đọc sách trong tay, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Nam Ly.
Thấy cảnh này, cậu ta lại nhếch mép phát ra tiếng chê bai: "Chậc, thật giả tạo."
Một ngày học nhanh chóng kết thúc.
Nam Ly mau chóng thu dọn đồ dùng học tập và sách vở trên bàn, thực ra, cô vốn không chú ý nhiều đến các bài giảng hàng ngày ở trường.
Hầu như mỗi ngày gia đình đều sắp xếp gia sư dạy kèm riêng cho cô, chương trình học ở trường cô đã thuộc nằm lòng, thậm chí đã học xong hai năm cuối và đang tiếp tục học chương trình đào tạo cao hơn.
Mỗi ngày đến Học viện Newland chỉ là hình thức mà thôi.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc trong cặp, Nam Ly định quay người rời đi nhưng bị Bùi Hiên Nghi chặn lại.
Trong lòng Nam Ly vẫn còn đang bực tức vì chuyện hồi sáng, khi nhìn thấy Bùi Hiên Nghi, cơn giận vốn đã nguôi ngoai lại bùng lên.
Cô thẳng thừng bước qua như thể cậu ấy không hề tồn tại.
Chàng trai phía sau dần dần chạy theo nhanh hơn, nhưng Nam Ly không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ cong môi, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, trong lòng vừa tức giận vừa cảm thấy oan ức.
Đúng lúc Nam Ly bước nhanh hơn, cô vô tình không chú ý đường đi và va chạm mạnh với một người phía trước.
Chàng trai trước mắt loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, mấy tờ giấy và quyển bài tập trong tay rơi tung tóe, bay lộn xộn khắp nơi.
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng tay ngắn sạch sẽ, quần jean cũ đã bạc màu, mái tóc vàng nhạt bồng bềnh có vài lọn dính vào má, gương mặt rất đẹp, làn da trắng mịn trông như sứ có thể dùng tay bóp nát. Khí chất trong sáng, đôi mắt hạnh nhân sáng rực và rất giống với Nam Ly.
Vóc dáng chàng trai quá gầy yếu nên khi va chạm với Nam Ly, anh nhanh chóng ngã xuống đất.
Khi ngã, anh kêu lên một tiếng, không phải vì đau mà vì nhìn thấy những tài liệu rơi vãi trên mặt đất.
Nam Ly liếc nhìn anh, tâm trạng hiện tại cực kỳ tệ, việc cô xin lỗi tên ngốc nghèo hèn này quả thực là chuyện viển vông. Đôi lông mày hơi nhíu lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, ánh mắt thoáng qua sự kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, nhưng do thói quen giả vờ lâu năm nên cô không để lộ hoàn toàn, khóe miệng vẫn vô thức cong lên.
Nam Ly thậm chí chẳng thèm nhìn những tài liệu rơi vãi dưới đất, huống hồ Học viện Newland không phải nơi mà ai cũng có thể vào được, chắc hẳn đây là con cháu của một nhân viên nào đó trong Học viện, tóm lại, loại người này muốn vào Học viện Newland —đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nam Ly đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn chàng trai đang cúi người vội vàng nhặt những thứ rơi vãi trên mặt đất. Dần dần, bàn tay anh di chuyển đến gần chân Nam Ly.
Chàng trai ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam Ly rồi nhanh chóng dời đi, trên má ửng đỏ lên một chút, giọng nói mang chút áy náy: “Xin lỗi... cái đó... xin hỏi, có thể...”
Nam Ly cúi xuống, lúc này mới nhận ra rằng gót giày của mình đang đè lên một tờ giấy đầy chữ.
Cô nhếch môi, ánh mắt thoáng qua một tia xấu xa, từ từ nhấc gót giày lên.
Khi chàng trai vừa lộ vẻ vui mừng, miệng liên tục nói "cảm ơn" thì Nam Ly đột nhiên lại dẫm mạnh gót giày xuống, dùng lực giẫm lên tờ giấy vài lần, sau đó đá mạnh tờ giấy đã nhàu nát và rách một lỗ to về phía anh.
Chàng trai cúi đầu, nhìn hành động của Nam Ly hơi ngẩn người. Khi ngẩng đầu lên, những lọn tóc vàng nhạt trên trán bị gió thổi nhẹ lay động, đôi mắt hạnh nhân rất giống Nam Ly nhìn cô với ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Còn cô thì nhẹ nhàng kéo khóe miệng, cúi đầu xuống, đôi bông tai tinh xảo và sang trọng bên tai lắc nhẹ, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt tròn xinh đẹp lúc này đang ánh lên niềm vui rạng rỡ, trong sáng và ngây thơ.
Cô an ủi: “Không sao đâu, lần sau bảo bố mẹ cậu cố gắng hơn chút nữa là được mà! Ai bảo tôi là A chứ?”
【Tác giả có lời muốn nói】
Đây là đoạn gặp gỡ điển hình giữa tổng tài bá đạo và bạch liên hoa trong truyện học đường! Họ đã gặp nhau!! Thật ngọt ngào!!! (Đã bị ngọt ngất)