Nam Ly một mình trên con đường đi tới lớp học, trên đường đi, cô cảm nhận được ánh mắt chăm chú của những người xung quanh không ngừng đổ dồn về phía mình.
Trong lòng Nam Ly vô cùng khó chịu, không còn chút tự mãn như khi được mọi người chú ý lúc nãy, chỉ muốn cúi gằm mặt xuống để không ai để ý đến mình, nhưng lại buộc phải ngẩng cao đầu, nở nụ cười duyên dáng để giữ "hình tượng nữ thần" trước mặt mọi người. Trong lòng cô đang mắng chửi Bùi Hiên Nghi không tiếc lời gì.
Cái tên Bùi Hiên Nghi đáng ghét, rốt cuộc đã chết ở đâu rồi, chẳng lẽ không biết cô là đứa mù đường sao...
Nam Ly vừa bước tiếp vừa nở nụ cười, đồng thời nhìn sang vài tòa nhà màu trắng bằng đá cẩm thạch có vẻ ngoài trông giống hệt nhau. Sau khi đánh giá một lúc, cô dựa vào trí nhớ của mình và bước vào một trong những tòa nhà giảng dạy.
Là đây rồi... chắc chắn là chỗ này.
Nam Ly lẩm bẩm trong lòng một lúc, ban đầu bước chân còn tỏ ra do dự, nhưng sau đó cô quyết đoán bước vào.
Số lượng học sinh tụ tập xung quanh ngày càng đông, chen chúc từng lớp trong từng lớp, vây kín chỗ Nam Ly đang đứng, một số người thậm chí bắt đầu reo hò náo nhiệt, có người đã lấy máy ảnh ra và liên tục chụp "tách tách" về phía Nam Ly.
"A a a a! Nữ thần Nam Ly thật đẹp quá, em nhập học vào đây chỉ để được nhìn thấy đàn chị Nam thôi đó, thật sự quá đẹp!"
"Đúng là nữ thần hạ phàm, đàn chị Nam hãy nhìn về phía em này!"
"Nhìn em này, Nam Ly, nhìn em đi!"
"Hãy nhìn chúng em đi đàn chị Nam!"
Trong lòng Nam Ly bực bội: Đúng là một đám ngu ngốc.
Mày hơi nhíu lại, nhưng ngay giây tiếp theo cô nâng mặt lên nở nụ cười, mắt không chớp nhìn vào những ánh đèn flash đang nhấp nháy, bước đều không ngừng giữa đám đông, nụ cười trên khuôn mặt vẫn rạng rỡ và đoan trang.
Lục Sanh đang đeo cặp sách, phía sau còn có vài tên đàn em cao thấp cao thấp khác nhau, từ xa đi đến trường học. Nhìn thấy cảnh này, cậu ta hơi khựng lại.
Ánh mắt Lục Sanh dừng ở trên người Nam Ly, đến khi phản ứng lại, cậu ta khẽ nhếch môi, trên môi phát ra một tiếng hừ lạnh mang vẻ chế giễu.
"Hừ, có gì ghê gớm đâu."
Cậu thiếu niên quay người, tiếp tục vác chiếc cặp trên vai, không ngoảnh đầu lại mà nhanh chóng rời đi.
Mặc dù không nhớ đường đến lớp học, nhưng Nam Ly vẫn dựa vào trực giác mà đoán đúng hướng.
Đứng cách cửa lớp không xa, sau khi nhìn thấy bảng tên "Lớp ba năm hai" ở trước mặt, Nam Ly khẽ cong môi, trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Dù sao thì, một khuyết điểm như mù đường sao có thể để lộ ra rồi bị người khác biết chứ? Trong mắt đám ngu ngốc kia, cô nhất định phải là hình mẫu hoàn hảo không tì vết. Nam Ly sao có thể có khuyết điểm được? Cô phải hoàn hảo.
Không đúng, cô vốn đã rất hoàn hảo, từ "hoàn mỹ không tì vết" chính là nói về cô.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nam Ly khẽ cong lên đắc ý, cô đưa ngón tay lên, nhận thấy ống kính điện thoại ở bên cạnh, thế là giả vờ e thẹn vuốt nhẹ mái tóc bên tai.
Khi nghe thấy tiếng hít thở kinh ngạc của đối phương, trong lòng Nam Ly càng thêm hài lòng. Cô ngẩng cằm lên, tiếp tục bước về phía cửa lớp.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, trước mắt đã bị một người khác chặn lại.
Nam Ly ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, mái tóc dài hai bên mặt đồng thời bay ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế cùng đôi mắt hạnh nhân sáng long lanh đầy sức sống, khiến người khác không thể bỏ qua.
Nam Ly nhíu mày, nhìn cậu thiếu niên trước mặt một lúc, rồi hơi khó chịu gọi tên đối phương: "Lục Sanh."
Lục Sanh từ sáu tuổi đã cùng cô nhập học vào Học viện Newland, là Nhị thiếu gia của Tập đoàn GR và cũng là kẻ thù không đội trời chung của cô.
Cậu ta ghen tị vì cô có thành tích xuất sắc, tài năng nghệ thuật, học vấn và thể thao đều nổi bật, giành mất danh hiệu "Nhân vật tiêu biểu được chú ý nhất năm" mà cậu ta cho rằng đáng lẽ phải thuộc về mình. Dù có cố gắng đến đâu, cậu ta vẫn luôn bị cô vượt mặt, mỗi năm vì thứ hạng học tập mà cậu ta bị người ta gọi là "Vua về nhì."
Vì vậy, Lục Sanh luôn oán hận cô, tâm hồn non nớt của cậu ta bị tổn thương không ít, dần dần phát triển thành việc so kè với cô ở mọi thứ nhưng luôn bị cô vượt xa. Có lẽ qua nhiều năm, cậu ta càng trở nên méo mó và đen tối, nhất quyết muốn tranh đua với cô cho bằng được.
Nghĩ đến đây, Nam Ly khẽ cong môi, trong lòng càng tự mãn, ánh mắt thoáng hiện vẻ xấu xa, cô bước tới trước mặt Lục Sanh.
"Lại gặp nhau rồi đấy, Vua về nhì, hy vọng năm mới cậu đừng thua thảm quá nhé."
Lục Sanh hơi khựng lại một chút, quay đầu nhìn Nam Ly, sau khi hiểu ra cô vừa nói gì, gương mặt cậu ta vặn vẹo rồi lập tức đen lại. Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận và gắt gao nhìn về phía Nam Ly: "Cứ đợi đấy, Nam Ly, năm nay tôi nhất định sẽ đánh bại cậu, chúng ta sẽ phân thắng bại trên trường thi!"
Ngũ quan của Lục Sanh mang nét sắc sảo rực rỡ, hàng mi cong vυ't, mái tóc đen nhuộm màu nâu đậm, nhưng trong mắt tràn ngập lửa giận và đố kỵ. Khi tức giận, cậu ta trông như một bông hoa mẫu đơn kiêu ngạo và độc hại.
Nói xong câu đó, Lục Sanh ngẩng cằm, vặn eo quay người, nhanh chóng bước vào lớp trước cô.
Nam Ly nhìn theo bóng lưng của cậu ta, khẽ nhếch môi hừ một tiếng, rồi lại ngẩng cao đầu bước vào lớp với dáng vẻ kiêu ngạo.