Mau Xuyên: Giam Cầm Mỹ Nhân

Quyển 1 - Chương 2.2: Nuông chiều chim Hoàng Yến

Dù lần này Cố Cẩn không theo sát chuẩn bị mọi thứ như thường lệ, nhưng đoàn phim vẫn dành cho Khương Minh Châu căn phòng hóa trang tốt nhất, yên tĩnh nhất, tiện nghi nhất – điều đó đủ để thấy cô có vị trí quan trọng cỡ nào trong đoàn.

Suốt đoạn đường từ phòng hóa trang đến khu quay phim, không khí vẫn còn khá yên tĩnh. Nhưng càng đến gần phim trường, âm thanh càng ồn ào náo nhiệt, người cũng bắt đầu đông dần.

“Ai ôi, cô cuối cùng cũng tới rồi!”

Phó đạo diễn đang nổi cáu đâu đó, vừa thấy Khương Minh Châu liền lập tức nở nụ cười nịnh nọt, mặt già nhăn nheo cũng rạng rỡ như đóa cúc nở.

“Đến lượt tôi quay rồi sao?” Khương Minh Châu hỏi.

“Ngay sau cảnh này là tới cô.”

Phó đạo diễn vừa nói vừa đánh giá cô từ đầu đến chân.

Đẹp! Đẹp thật sự luôn!

Chỉ đứng đó thôi, không cần nói gì, đã đủ khiến người ta tin cô chính là sủng phi khiến Ngụy Võ Đại Đế điên đảo vì mê đắm!

Nhưng…

Phó đạo diễn đảo mắt nhìn quanh rồi ghé sát lại, thì thầm như sắp bật mí bí mật quốc gia: “Cô quen biết người sáng lập Minh Thành Khoa Học Kỹ Thuật không?”

Khương Minh Châu ngẩn người: “Minh Thành Khoa Học Kỹ Thuật? Tôi không biết ai cả.”

Kỳ lạ nhỉ?

“Người sáng lập Minh Thành đang ở phim trường. Anh ta dẫn theo con trai đến tham quan, còn chỉ đích danh muốn gặp cô. Nhưng cô cũng biết rồi đấy, chúng tôi đâu dám tự tiện sắp xếp. Đạo diễn bảo tôi đến hỏi trước xem cô có đồng ý không.”

Minh Thành Khoa Học Kỹ Thuật…

Nghe đến cái tên đó, trong đầu Khương Minh Châu lập tức hiện lên dáng vẻ Cố Cẩn mỗi lần uống say – người đàn ông cao ngạo ngoài mặt kia, mỗi lần say rượu lại như biến thành người khác, đứng trước mặt cô nói đủ thứ trên trời dưới đất, trong đó rất hay mắng chửi… Minh Thành.

Phải nói thật, cô cũng từng rất tò mò về công ty công nghệ nổi lên như diều gặp gió vài năm gần đây này.

Nhưng tiếc là Cố Cẩn luôn canh chừng cô rất chặt ở mảng đó, chưa bao giờ để cô tiếp xúc.

Thế mà hôm nay đối phương lại chủ động tìm đến cửa?

Khương Minh Châu lập tức tỉnh táo tinh thần.

“Được thôi!” Cô gật đầu không chút do dự.

Phó đạo diễn mừng rỡ ra mặt: “Anh ta đang chờ ngay phía trước.”

Khương Minh Châu bước theo phó đạo diễn. Trên đường, mỗi khi có người nhìn thấy cô trong bộ phục trang lộng lẫy của sủng phi, đều ngẩn ra như bị thôi miên.

Lúc này, đạo diễn đang trò chuyện với một người đàn ông tuấn tú, đeo kính gọng vàng. Người đàn ông ấy đang bế một bé trai khoảng ba, bốn tuổi. Cậu bé có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đến ngỡ ngàng, má bánh bao phúng phính, biểu cảm nghiêm túc hệt như người lớn, lại đứng cạnh một người bố khí chất lạnh lùng – tạo thành một sự đối lập vừa hài hước vừa dễ thương.

Ngay khi Khương Minh Châu chậm rãi bước tới, cả đạo diễn lẫn người đàn ông kia đều ngừng trò chuyện. Bầu không khí xung quanh như chững lại, mọi người đồng loạt dừng tay, cả phim trường rơi vào im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.

Đúng lúc ấy…

“Mẹ ơi!”

Cậu bé đột nhiên thoát khỏi tay người đàn ông, như một chú chim cánh cụt nhỏ, lắc lư chạy đến ôm chặt lấy chân Khương Minh Châu.

Khương Minh Châu: “…”

Người đàn ông kia từ tốn đẩy lại gọng kính, nhìn cô mỉm cười xin lỗi.

“Khương tiểu thư, tôi là fan của em.”

Hắn bước đến, ôm cậu bé béo ú đang nhất quyết không rời khỏi chân cô vào lòng.

“Xin lỗi, đứa trẻ này từ nhỏ đã không có mẹ, lại bị ảnh hưởng từ tôi nên đặc biệt thích em. Nó không cố ý làm phiền đâu.”