“Là anh ta sai trước!” Phương trợ lý đương nhiên đứng về phía cô.
“Cho nên lần này nhất định tôi phải để anh ta nếm mùi, không thể tha thứ dễ dàng như mọi lần được!” Khương Minh Châu tức giận vỗ mạnh xuống bàn.
“Giận thì giận chứ sao lại đánh đau tay mình thế?”
Phương trợ lý cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô, đau lòng thổi thổi: “Có đau không?”
“Không đau.” Khương Minh Châu lắc đầu, rút tay về.
“Ở đây đúng là nóng đến phát điên.”
Phương trợ lý lau mồ hôi trên trán: “Cô và Cố thiếu đang giận nhau thì giận, nhưng sao lại phải tự hành mình thế này? Giận người khác thì chỉ có mình là khổ…”
“Rốt cuộc anh đang về phe ai vậy?”
Khương Minh Châu không vui, cắt lời hắn: “Anh đang định khuyên tôi làm lành với anh ta sao? Tôi không cần!”
Phương trợ lý cười khổ: “Bà cô à, đương nhiên tôi là phe của cô rồi. Tôi nói vậy vì tôi lo cho cô thôi.”
“Tôi không tin.”
Khương Minh Châu rõ ràng cũng đang nóng đến đổ mồ hôi, bình thường còn ăn kiêng giữ dáng, nay càng mệt mỏi rã rời. Nhưng người phải có khí chất, cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho Cố Cẩn.
“Anh không đứng về phía tôi, anh là người của Cố Cẩn! Chuyện gì tôi làm, anh cũng kể lại hết cho anh ta, đúng là kẻ phản bội!”
Khương Minh Châu hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý đến anh nữa.
“Bà cô à…” Phương trợ lý bất đắc dĩ đến mức muốn bật khóc, thật đúng là kiểu tiểu thư không thể dỗ ngọt nổi!
“Tôi đúng là nhận lương từ Cố thiếu, đúng là từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều báo cáo với anh ấy chuyện của cô. Nhưng cô thử sờ tay lên ngực tự hỏi xem, tôi đã bao giờ nói với anh ấy điều gì mà cô không muốn nói chưa?”
Dường như… là chưa từng. Khương Minh Châu có hơi dao động, lén liếc hắn một cái.
“Tôi sống nhờ vào Cố thiếu, bát cơm này tôi còn chưa đánh mất đã dám chọc giận cô, chẳng lẽ cô không thấy tôi đáng thương sao? Lần này tôi thật lòng muốn khuyên cô thôi, hoàn toàn không phải vì Cố thiếu, mà là vì tôi không đành lòng nhìn cô khổ sở. Cô được anh ấy nuôi cưng chiều như vậy, làm sao chịu nổi kiểu thời tiết nóng nực này cơ chứ!”
Thật… như vậy sao? Khương Minh Châu bắt đầu thấy do dự.
“Được rồi! Vậy anh kêu anh ta tới chuẩn bị giúp tôi. Nhưng nhớ kỹ tôi không phải đang tha thứ cho anh ta đâu đấy!”
“Dạ! Rõ rồi!”
Phương trợ lý lập tức móc điện thoại ra, hí hửng gọi ngay.
Khương Minh Châu: “…”
Tự nhiên lại cảm thấy như bị rơi vào bẫy kịch bản vậy…
Phương trợ lý ra ngoài gọi điện thoại. Khương Minh Châu nằm dài trên ghế, mệt mỏi vì trời nóng đến nỗi sắp thϊếp đi. Đúng lúc cô mơ màng ngủ gật, Tiểu Dương cầm phục trang của sủng phi đi vào.
“Tôi mang trang phục đến cho cô, sắp đến cảnh quay rồi.”
Khương Minh Châu nheo mắt nhìn cô một lúc, rồi mới cất giọng lười biếng: “Giúp tôi thay đồ đi.”
Lần đầu tiên được ở gần Khương Minh Châu đến vậy, ngón tay Tiểu Dương trong lúc vô tình lướt qua làn da mịn màng như tơ lụa của cô, khiến tim cô đập loạn, cổ họng khô khốc.
Tay run run, cô giúp Khương Minh Châu thay xong trang phục, mở miệng mà giọng nói còn khàn khàn: “Được rồi, để tôi chải tóc cho cô.”
Khương Minh Châu nhắm mắt ngồi trước gương, im lặng không nói gì.
Cô đúng là một mỹ nhân, từng đường nét trên người đều đẹp đến hoàn hảo, đến cả mái tóc cũng đen nhánh óng mượt, mềm mại đến khó tin.
“Tóc của cô thật đẹp.” Tiểu Dương vừa giúp cô đội tóc giả vừa ngập ngừng khen ngợi.
Khương Minh Châu chẳng buồn trả lời những lời khen nhạt nhẽo như vậy.
“Xong rồi!”
Tiểu Dương làm việc rất nhanh.
Vai diễn của Khương Minh Châu là sủng phi của đế vương. Nhưng vì tính cách nuông chiều, bướng bỉnh, không tuân thủ quy tắc lễ nghi, nên kiểu tóc cũng được thiết kế đơn giản, không rườm rà như các phi tần khác. Chỉ dùng vài búi tóc giả tạo kiểu nhẹ nhàng nhưng vẫn đẹp rực rỡ, phối cùng bộ trang sức đỏ rực gắn hồng ngọc, vừa kiêu sa vừa quyến rũ.
Rõ ràng chẳng trang điểm gì cầu kỳ, vậy mà vẻ đẹp của Khương Minh Châu vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Tiểu Dương đứng ngẩn ra nhìn, như bị hút hồn.
Khương Minh Châu thì đã quá quen với kiểu “bị mê hoặc bất ngờ” như thế, cô khẽ phẩy tay quạt, rồi rời khỏi phòng trang điểm để đến phim trường.