Mau Xuyên: Giam Cầm Mỹ Nhân

Quyển 1 - Chương 1.2: Nuông chiều chim Hoàng Yến

Hai ngày nay cô và Cố Cẩn đang giận dỗi nhau. Bình thường lúc cô đóng phim, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có Cố Cẩn lo liệu, đâu để xảy ra tình cảnh nóng đến phát rồ thế này. Nhưng lần này, vì một trận cãi nhau nảy lửa, cả hai vẫn đang căng thẳng.

Đoàn phim “Ngụy Võ Đại Đế” lần này cũng không phải do Cố Cẩn sắp xếp, chuyện gì cũng khiến cô không hài lòng.

Đến trợ lý cũng bắt đầu trở mặt với cô, nghĩ vậy Khương Minh Châu càng thêm tủi thân, nước mắt rưng rưng rơi xuống.

“Bà cô của tôi ơi, tôi nào dám bỏ mặc cô! Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Cố thiếu…”

“Lại là anh ta!”

Giọng Khương Minh Châu lập tức cao vυ't lên, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong lại mềm yếu: “Anh ta muốn gì nữa? Muốn tôi cúi đầu nhận sai trước mặt anh ta sao?”

“Trời ơi, làm gì đến mức đó!”

Giọng Phương trợ lý như đang chạy về phía cô, bước chân vội vã vang lên: “Cố thiếu chỉ gọi hỏi thăm tâm trạng của cô, xem cô có còn giận không. Nếu còn giận, anh ấy nói quỳ gối lên ván giặt đồ cũng được cơ mà!”

Câu đó khiến Khương Minh Châu bật cười.

“Thật hả?”

“Thật mà, còn thật hơn cả vàng thật nữa đấy!”

“Vậy thì anh mau quay lại đi.”

Khương Minh Châu vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, giọng còn mang chút nghẹn ngào.

Không lâu sau khi cuộc gọi kết thúc, Phương trợ lý đã quay lại.

Hắn ta mang theo hai túi lớn, bên trong đầy ắp toàn là những món ăn vặt mà Khương Minh Châu thích.

“Châu Châu, mau lại đây xem tôi mang gì cho cô nè!”

Hắn ta đẩy túi đồ ăn đến trước mặt cô, giọng nói không giấu được sự vui mừng.

“Làm gì mà khoa trương vậy!”

Khóe môi Khương Minh Châu hơi cong lên, nhưng giọng vẫn ra vẻ không thèm để ý.

Sau khi đưa túi đầu tiên cho Khương Minh Châu, Phương trợ lý mới nhận ra mắt cô còn đỏ hoe. Hắn lập tức cau mày, nắm lấy tay cô, làn da trắng mịn như ngọc.

“Cô khóc à? Ai bắt nạt cô đấy?”

Giọng hắn trầm hẳn xuống, mang theo uy nghi.

“Ai mà dám bắt nạt tôi chứ?”

Khương Minh Châu hít hít cái mũi nhỏ, không vui liếc hắn một cái: “Là anh với Cố Cẩn đó!”

Hóa ra vẫn còn đang giận Cố thiếu…

Phương trợ lý thở phào nhẹ nhõm chỉ cần không ai dám bắt nạt cô là được.

“Anh ta nói gì trong điện thoại?”

Khương Minh Châu không cam lòng hỏi.

Phương trợ lý bất lực cười: “Thì còn gì nữa? Hỏi cô có nguôi giận chưa, rồi hỏi hai người lần này sao lại căng thẳng như thế. Lúc nói chuyện, Cố thiếu nghe mà tội nghiệp lắm luôn. Nếu để người ngoài nghe thấy, chắc chẳng ai tin nổi là giọng điệu của người đứng đầu Cố thị đâu!”

Nhắc đến đây, tâm trạng Khương Minh Châu lại tụt dốc.

“Anh ta bắt tôi sinh con cho anh ta.”

Phương trợ lý sững người.

“Sao tự nhiên lại đòi chuyện đó?”

Dựa theo hiểu biết của hắn, Cố thiếu là người ghét trẻ con nhất, vì quá yêu chiều Châu Châu nên mới không muốn cô phải chịu đau đớn.

“Trước đó anh ta đi dự một buổi tiệc từ thiện, sau khi về thì cư xử kỳ lạ hẳn. Rõ ràng trước kia đã nói là không muốn tôi sinh con, sợ tôi đau. Thế mà giờ quay ngoắt một cái, lập tức nuốt lời!”

Càng nói, Khương Minh Châu càng tức.

“Tôi không đồng ý thì anh ta lại chất vấn tôi có phải không hề yêu anh ta, có phải thấy ghét bỏ anh ta không, nên mới không chịu sinh con cho anh ta!”

Khương Minh Châu ấm ức nhìn Phương trợ lý.

“Anh nói xem, tôi không muốn sinh con thì có nghĩa là không yêu anh ta à? Nếu tôi thật sự ghét anh ta, liệu anh ta có đủ tư cách làm kim chủ của tôi không?”

Giọng cô đầy ngang ngược và hiển nhiên.

Nhưng trong mắt Phương trợ lý, cô gái trước mặt chẳng hề đáng ghét chút nào. Ngược lại, cô xinh đẹp đến lóa mắt, khí chất rực rỡ như ánh trăng nơi chân trời.

Có thể được cô cho phép trở thành kim chủ đã là phúc phận to lớn của Cố thiếu, biết bao người dốc cả tấm lòng chân thành cũng chẳng đổi lấy được điều đó.

Cô là ánh trăng sáng cao vời, vốn dĩ đã định sẵn không phải ai cũng có thể dễ dàng chạm tới.