Mau Xuyên: Giam Cầm Mỹ Nhân

Quyển 1 - Chương 1: Nuông chiều chim Hoàng Yến

Trên phim trường của bộ truyền hình “Ngụy Võ Đại Đế”.

Khương Minh Châu nằm ườn trên ghế dài, mặt cau có chẳng buồn nhúc nhích. Trời nóng đến mức khiến người ta muốn bốc hơi, cô sắp mất nước đến nơi rồi, còn đâu sức mà đóng phim chứ!

Nhưng ngay sau đó là đến cảnh quay của cô. Cả phim trường đang rộn ràng chuẩn bị cho cảnh lớn này, ai nấy đều hối hả lo đạo cụ, dựng bối cảnh. Vốn dĩ chuyên viên trang điểm đã phải bắt đầu trang điểm cho cô rồi, vậy mà giờ vẫn cứ luẩn quẩn trước mặt cô, không dám lên tiếng.

Cô ta không dám giục. Ai trong đoàn cũng biết, sau lưng Khương Minh Châu là người thừa kế tập đoàn Cố thị – Cố Cẩn, thiếu gia nhà họ Cố. Thậm chí bộ phim “Ngụy Võ Đại Đế” này, nhà đầu tư lớn nhất cũng chính là Cố thiếu.

Mà Cố thiếu đối với Khương Minh Châu thì khỏi phải nói, cưng như trứng mỏng sợ tan trong miệng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Sủng cô đến tận mây xanh. Đừng nói đến chuyên viên trang điểm nhỏ bé này, ngay cả thiên vương hay ảnh hậu trong giới giải trí cũng chẳng ai dám đắc tội với cô.

Trong phim này, Khương Minh Châu đóng vai nữ số hai – sủng phi của nam chính Ngụy Võ Đại Đế ngay khi vừa lên ngôi. Vẻ đẹp khuynh thành, tính cách lại tùy hứng, nhưng là người phụ nữ duy nhất mà Ngụy Võ Đại Đế thật lòng yêu trong suốt cuộc đời.

Dù không sinh cho hắn một đứa con nào, nhưng nàng vẫn được hắn yêu chiều đến cuối đời. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, chưa sống đến hai mươi tuổi đã lâm bệnh qua đời. Sau khi chết còn được truy phong làm Hoàng hậu, chôn cùng đế lăng.



Chuyên viên trang điểm cứ đứng xoay quanh, rõ ràng đang muốn mở lời, Khương Minh Châu đương nhiên hiểu cô ta định nói gì. Nhưng giờ cô đang rất bực bội, hoàn toàn không có tâm trạng hợp tác.

“Đừng xoay nữa, tôi không muốn hóa trang đâu.”

Khương Minh Châu ngồi bật dậy, ánh mắt đầy khó chịu nhìn thẳng vào đối phương.

“Nhưng… sắp đến cảnh phong phi rồi, nếu không kịp hóa trang sẽ không lên hình được…”

Cô thợ trang điểm nhỏ tên Tiểu Dương nghẹn lời, trong lòng đầy ấm ức. Cô chưa từng thấy nữ diễn viên nào vừa kiêu kỳ vừa không chịu hợp tác như vậy. Nhưng người ta có chỗ dựa vững chắc như vậy, cô cũng không dám đắc tội.

“Không trang điểm đâu! Nóng muốn chết, thay bộ đồ là được rồi.”

Khương Minh Châu bực mình cầm lấy cây quạt bên cạnh, quạt lấy quạt để cho mát.

“Nhưng mà…”

Tiểu Dương càng thêm khó xử.

“Không có nhưng nhị gì hết.”

Khương Minh Châu đưa ngón tay trắng trẻo chỉ chỉ lên khuôn mặt mình: “Gương mặt này của tôi, cần phải nhờ đến mấy thứ đồ trang điểm rẻ tiền kia sao?”

Theo từng động tác chỉ tay của cô, ánh mắt Tiểu Dương bất giác dán chặt vào gương mặt ấy.

Nếu nói về diễn xuất giỏi trong giới giải trí, có thể kể ra cả danh sách dài. Nhưng nếu hỏi ai là nữ diễn viên xinh đẹp nhất, thì cả giới đều sẽ đồng thanh nói ra một cái tên là Khương Minh Châu.

Cô giống như tinh linh giữa núi rừng, lại tựa sương mai buổi sớm, vẻ đẹp không lời nào diễn tả nổi. Trước khi Khương Minh Châu nổi lên như sao sáng, mỗi mỹ nhân trong giới đều có người thích, có người không.

Nhưng từ khi cô xuất hiện, mọi người mới nhận ra thì ra trên đời có một kiểu người, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã là định nghĩa của cái đẹp rồi.

“Thôi được rồi!”

Tiểu Dương cuối cùng cũng thỏa hiệp, nhận mệnh xoay người: “Tôi đi báo cho tổ đạo cụ chuẩn bị trang phục cho cô.”

“Lằng nhằng chết được, đi nhanh lên.”

Khương Minh Châu bực bội phất tay.

Cô cau mày, móc điện thoại ra, mở danh bạ lướt tìm số liên lạc. Cô lẩm bẩm: “Phương trợ lý chạy đâu mất tiêu rồi vậy?”

Phương trợ lý là người Cố Cẩn sắp xếp cho cô – một trợ lý toàn năng, từ tiếp khách đến nấu ăn đều giỏi, kiêm luôn cả vệ sĩ khi cần.

Chỉ có một điểm không ổn là hắn ta cứ thích đem chuyện của cô kể hết cho Cố Cẩn nghe.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, giọng Phương trợ lý vang lên từ loa: “Châu Châu, có chuyện gì thế?”

“Anh còn hỏi tôi làm sao à? Anh biến đi đâu mất tiêu thế hả? Tôi chỉ mới chợp mắt một chút, vừa mở mắt ra đã không thấy anh đâu!”

Khương Minh Châu ấm ức trách móc.