Khương Minh Châu nhìn đứa bé mũm mĩm đang ôm chân mình, đôi mắt trong veo ngước lên đầy uỷ khuất, chẳng hiểu vì sao vốn dĩ cô rất ghét trẻ con nhưng khi nhìn thấy cậu nhóc này, cô lại không hề thấy chán ghét chút nào.
Ngược lại… thậm chí còn có một loại xúc động muốn đưa tay lên nhéo nhéo cái má béo mềm kia.
“Khụ, không sao đâu. Nhóc con này đáng yêu mà.” Cô dịu giọng đáp.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ giống như dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi xót xa không sao diễn tả.
“Nó tên là Nguyên Nguyên.”
Tiểu Nguyên Nguyên với khuôn mặt tròn trĩnh xinh xắn ngẩng đầu nhìn Khương Minh Châu, rồi ngại ngùng đưa bàn tay béo múp túm lấy tay áo cô.
“Mẹ ơi!”
Khương Minh Châu: “…”
Người đàn ông cười khổ, nhẹ giọng giải thích: “Thằng bé bị ảnh hưởng từ tôi nên rất thích em. Ở nhà, cứ thấy em trên TV là lại chỉ vào rồi gọi mẹ. Tôi nói thế nào nó cũng không chịu đổi cách gọi. Có lẽ do còn nhỏ quá, chưa hiểu rõ ý nghĩa hai chữ mẹ, mong em đừng trách.”
Khương Minh Châu mỉm cười, nửa ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cậu bé: “Gọi là dì nhé. Mẹ không thể gọi bừa, nếu không, mẹ thật của con sẽ buồn đó.”
Cảm nhận được sự dịu dàng của cô ở khoảng cách gần như vậy, tiểu Nguyên Nguyên đỏ bừng mặt vì xúc động. Cậu nhóc thừa dịp Khương Minh Châu không chú ý, bất ngờ chu môi hôn nhẹ lên cằm cô, rồi vội vã trốn sau lưng bố.
Khương Minh Châu: “…”
Người đàn ông: “…”
Trong mắt hắn ta thoáng qua một tia u tối, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi, muốn tóm lấy thằng bé kia lôi ra cho một trận đòn.
Thằng nhóc này, ngay cả hắn còn chưa được chạm vào, vậy mà nó dám ra tay trước.
Dù biết là trẻ con không hiểu gì, nhưng hành động vừa rồi khiến lòng Khương Minh Châu mềm nhũn. Cô nở nụ cười như hoa, đưa ngón tay thon dài chỉ vào gương mặt nhỏ của cậu bé.
“Hôn dì rồi, vậy sau này có phải phải nghe lời dì không?”
Tiểu Nguyên Nguyên hào hứng gật đầu.
“Vậy sau này gọi dì là a di được không?”
Tiểu Nguyên Nguyên tỏ ra lúng túng rõ ràng là mẹ mà!
Thấy cậu bé do dự, Khương Minh Châu liền làm ra vẻ không vui: “Nếu không gọi dì thì dì giận đấy.”
Cậu bé hoảng hốt: “Đừng giận, a di! A di!”
Nhóc con sốt ruột đến mức mặt nhăn nhó lại như bánh bao hấp.
“Được rồi, dì không giận nữa.”
Khương Minh Châu dịu dàng ôm cậu bé vào lòng, khẽ nhéo má béo của cậu.
Trong vòng tay mềm mại của cô, tiểu Nguyên Nguyên ngây ngất, dựa đầu vào ngực cô, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Người đàn ông đứng bên nhìn cảnh ấy, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng. Trong khoảnh khắc, giữa ba người họ, như thể toát lên một bầu không khí ấm áp của một gia đình nhỏ hạnh phúc.
“Được rồi, nhìn thấy hai người hợp nhau như vậy, tôi cũng yên tâm rồi.”
Đạo diễn đứng cạnh đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không khí ấm áp giữa ba người.
Khương Minh Châu lúc này mới như bừng tỉnh, ngượng ngùng cười rồi định đưa cậu bé lại cho bố cậu bé.
“Không muốn! A di!”
Tiểu Nguyên Nguyên không chịu buông, hai tay nắm chặt vạt áo trước ngực cô.
“Không sao, Minh Châu, cô cứ ôm nó đi! Sắp tới cô và bé có nhiều phân cảnh diễn chung, quen nhau trước cũng tốt.” Đạo diễn lên tiếng giải vây.
Khương Minh Châu hơi ngẩn ra: “Nguyên Nguyên chính là tiểu Thái tử được nuôi bên cạnh sủng phi sao?”
“Đúng!”