Chú À, Bảo Bối Ngoan Của Chú Lại Trốn Khỏi Lâu Đài Rồi!

Chương 4.2: Thực lực full điểm

“Ôi trời ơi~ Đây là sinh viên năm nhất trường mình á hả? Xinh dữ thần luôn á~”

“Mấy ông nhìn thử thằng bên cạnh cô ấy đi, vừa giàu vừa đẹp trai, cho tui xin cái wechat được hông trời~.”

“Khoan khoan, mấy ông không thấy nhỏ đi kế bên anh trai kia hả? Rõ ràng là dẫn bạn gái đi nhập học rồi còn gì.”



Thời Tinh Tinh hoàn toàn không biết mình vừa đặt chân vào cổng trường đã gây náo loạn cả một dãy nam sinh, còn Phó Ngọc thì cũng chẳng hề hay biết thân phận mình đã bị "biến tấu".

Anh ấy vừa đi vừa nhắc: “Cô Thời, cậu Phó chỉ muốn cô lấy cái bằng thôi mà, đừng quá nghiêm túc, thi cho có cũng được.”

Nói câu đó, Thời Tinh Tinh đương nhiên hiểu, nhưng vì không muốn ngoan ngoãn nghe lời ông chú đó nên mới cố tình làm ầm ĩ.

“Hừ! Em nhất định phải để chú ấy mở to mắt ra mà nhìn thấy thực lực của em!”

Hai người vừa nói vừa đi về hướng văn phòng hiệu trưởng, khiến đám sinh viên trong trường ai nấy đều ngoái nhìn. Ai đi học ngày đầu đã thẳng tiến đến phòng hiệu trưởng thì chắc chắn không phải người thường rồi.

Trong văn phòng hiệu trưởng, các giáo sư Toán, giảng viên và Hiệu trưởng Lưu đều đã ngồi sẵn, đợi đại tiểu thư tới.

“Không đồng ý! Đang giỡn hả? Tôi là giáo sư mà phải lãng phí thời gian chơi trò này với mấy người? Thời gian của tôi là tiền đó, tính theo phút mà bán!” Giáo sư Kha khó chịu càm ràm.

“Hiệu trưởng Lưu, ông làm vậy là vô lý! Không qua kỳ thi đại học còn bắt tụi tôi ra đề thi riêng? Có luật nào cho phép chuyện đó không?” Thầy Trương cũng chêm vô.

Hiệu trưởng Lưu thì ôm đầu đau khổ, buông một câu: “Mặt mũi của học thần, không thể không nể.”

Cả phòng: “!!!”

Học thần, cái tên đã thành huyền thoại từ lâu, thiên tài của đại học Kinh Đô.

Thấy mọi người tạm thời im miệng, Hiệu trưởng Lưu thở dài: “Mấy người muốn sau này còn xin được tiền tài trợ nghiên cứu, muốn nhờ cậu ta giải giúp mấy bài toán hóc búa, thì ngoan ngoãn hợp tác đi.”

Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, đập vào mắt là một gương mặt đẹp đến mức... chỉ muốn thốt ra hai chữ: bình hoa.

Vì nể mặt học thần, chẳng ai dám nói nặng một câu, bèn đưa ngay cho cô đề thi đầu tiên.

“Bọn tôi không biết năng lực của em tới đâu, cứ thi đề năm nhất trước đi đã.”

Nghe đến “năm nhất”, Thời Tinh Tinh nhíu mày, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Làm ơn đưa em đề của năm ba.”

Thầy Trương đeo kính gọng đen, thấy con nhỏ này vừa vô đã lên mặt, bèn liếc sang giáo sư Kha, không nói gì.

Giáo sư Kha cũng thấy cô nàng này đúng là không biết tự lượng sức, liền nói khéo: “Nếu em không muốn làm đề năm nhất, vậy thi thử đề năm hai đi. Qua được, tôi mới xem xét có nên đưa đề năm ba không.”

Nghe vậy, Thời Tinh Tinh không phản bác, chỉ âm thầm đồng ý.

Cô vốn không phải người vô lý, bèn làm theo quy định của họ, cầm đề toán năm hai, ngồi xuống bắt đầu làm nghiêm túc.

Những người còn lại thì đến chào hỏi Phó Ngọc, không ai dám tỏ thái độ gì với tiểu thư Thời, chỉ yên lặng đợi kết quả.

Khoảng hai mươi phút sau, Thời Tinh Tinh đặt bài làm lên bàn thầy Trương.

Hiệu trưởng Lưu thì tò mò xem thử cô gái mà học thần đích thân giới thiệu có bản lĩnh gì. Nhìn bề ngoài thì đúng kiểu tiểu thư nhà giàu được nâng như nâng trứng.

Ông ấy liếc sơ bài thi, thấy trống lốc vài dòng, trong lòng thầm thất vọng.

Giáo sư Kha bặm môi, ghé tai hiệu trưởng hừ lạnh: “Trình độ kiểu này, ông đừng hòng nhét vào khoa tôi. Dù ông trời xuống đây tôi cũng không chịu!”

Hiệu trưởng Lưu khổ quá, hai bên đều khó xử, thở dài: “Haiz~ Ông không chịu thì tôi gọi lão Dương…”

“Khoan đã!” Thầy Trương bỗng hét lên.

Hiệu trưởng Lưu và giáo sư Kha bị tiếng đó dọa cho giật mình, vội bước đến xem.

“Gì vậy?”

Thầy Trương cầm tờ bài thi mỏng tanh mà tay run cầm cập, trong mắt toàn là niềm vui như vừa nhặt được vàng, run giọng thốt lên:

“Điểm tuyệt đối! Tuyệt đối luôn!!”