Chú À, Bảo Bối Ngoan Của Chú Lại Trốn Khỏi Lâu Đài Rồi!

Chương 5.1: Phó Ngọc giành hoa đào của anh

“……”

Hai người đứng hình bởi câu nói của thầy Trương, vội vàng giật lại tờ đề thi trong tay ông.

Đảo mắt liếc qua một lượt… hả? Toàn bộ đều đúng hết?!

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Thời Tinh Tinh tỉnh bơ nói:

“Đừng có phí thời gian, đưa em đề thi của năm ba đi.”

Cả ba người ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, không dám lơ là nữa.

Hiệu trưởng Lưu đích thân bước lên, cười hề hề:

“Em Thời, là do các thầy có mắt như mù, đề thi năm ba sẽ có ngay.”

Dứt lời, ông ấy còn không quên ngoái đầu lườm một cái:

“Thầy Kha, còn đứng đó làm gì?”

Giáo sư Kha như thấy được ngôi sao sáng tương lai, vội gật đầu lia lịa, hớn hở nói:

“Được, em Thời, chờ chút!”

Ông ấy nhanh chóng lấy ra một đề thi năm ba đã chuẩn bị sẵn, còn tiện tay thêm vào một câu hỏi hóc búa trình độ cao học, rõ ràng là muốn thử tài.

Thầy Trương hơi bất ngờ:

“Thầy Kha, thầy định làm khó người ta à?”

“Ha ha ha~ Tôi đâu nỡ làm khó đồ đệ tương lai của mình.”

Thầy Kha vừa nói vừa quay sang Thời Tinh Tinh, nheo mắt cười toe:

“Em chỉ cần làm hết mấy câu trong đề là được, còn câu cuối không làm được cũng chẳng sao.”

Thời Tinh Tinh thấy hết, hiểu hết, không nói một lời, nhận lấy đề rồi ngồi xuống làm bài ngay tắp lự.

Lần này thì mấy người không còn ngồi yên nổi nữa.

Thời gian cứ tích tắc trôi qua, khoảng một tiếng sau, thầy Kha bắt đầu thấy sốt ruột.

“Không sao, em Thời có thực lực, không làm được đề năm ba cũng bình thường, học rồi sẽ biết.” ông ấy an ủi chính mình.

Phó Ngọc vẫn đứng một bên chờ đợi, nghe vậy liền lên tiếng:

“Nhà chúng tôi, tiểu thư Thời vào năm ba không thành vấn đề.”

Ba người: “……”

“Xong rồi.” Thời Tinh Tinh đưa bài thi cho thầy Kha, kéo mọi người trở về thực tại.

Cả đám lập tức bu quanh xem đáp án.

Phó Ngọc đưa cho cô một ly nước:

“Tiểu thư Thời, uống nước này.”

Thời Tinh Tinh làm cả đống bài nên đúng là hơi khát, tiện tay cầm lấy uống một ngụm.

Chưa kịp nuốt xuống thì phía sau đã vang lên một tràng âm thanh ngạc nhiên đến mức suýt thủng màng nhĩ, khiến cô không nhịn được mà liếc mắt:

Mấy ông thần này có cần làm quá lên vậy không?

Cái ông chú già kia trong đầu chứa gì mà lại ném mình vô cái ổ này vậy chứ? Thời Tinh Tinh chán chường than vãn, bắt đầu hối hận vì đã chịu khó đến trường.

Phó Ngọc đưa tay che miệng cười khẽ:

“Cả thế giới này chắc chỉ có cô dám nói ngài ấy vậy thôi.”

Dù sao thì anh ấy cũng thấy Thời tiểu thư không cần phải đi học, nhưng Phó gia làm vậy chắc chắn có lý do riêng.

Đột nhiên, thầy Kha cùng mấy người kia ùa tới.

“Thời… Thời tiểu thư, câu cuối cùng đó em làm kiểu gì vậy?”

“Lại còn làm trong thời gian ngắn thế này nữa, em đúng là thiên tài!”

“Đồ đệ à, thầy chính thức mời con vào nhóm nghiên cứu của thầy!”

Thầy Kha vui đến nheo hết cả mắt, cười như nở hoa, mừng rỡ vì bị hiệu trưởng Lưu ép ra đề nên mới vớ được báu vật thế này.

Thời Tinh Tinh khẽ nhíu mày, dứt khoát từ chối:

“Không cần đâu, em chỉ muốn kiếm cái bằng thôi.”

Thầy Kha sững người, không ngờ bị từ chối phũ như vậy.

Hiệu trưởng Lưu và thầy Trương cũng đứng ngây ra như tượng.

“???”

Phó Ngọc vốn biết trước chuyện này, nhìn ba người như ba con cá khô mắt, thản nhiên nói:

“Hiệu trưởng Lưu, nhà chúng tôi tiểu thư Thời chỉ muốn yên ổn học hành, đừng làm lớn chuyện.”

Mọi người: “……”

Ba người cứ thế nhìn hai người họ rời khỏi, thầy Kha thì tiếc như mất của.

“Thầy sai rồi, đúng là không nên khinh thường em Thời…”

Hiệu trưởng Lưu thở dài an ủi:

“Thiên tài thì luôn khác người, cố mà giữ lấy cơ hội khi còn trong tay.”



Thời Tinh Tinh và Phó Ngọc vừa rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô liền quay đầu lại, ánh mắt gian tà nhìn Phó Ngọc chằm chằm.

"Anh Phó Ngọc, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?"

Phó Ngọc vừa nghe thấy hai chữ “anh” liền cảnh giác lắc đầu từ chối:

"Không được."