Thời Tinh Tinh đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc này ngân ngấn nước, khóe mắt hoe đỏ khiến ai nhìn cũng không nỡ lòng.
Phó Nghiễn Bắc thấy tim mình siết chặt. Anh cứ nghĩ con nhóc đó sẽ lại như hồi nhỏ, khóc rưng rức ngay lập tức, ai dè lần này lại cố chấp nhìn anh chằm chằm, sống chết không chịu để nước mắt rơi xuống.
Không hiểu sao, khi nhớ lại lời cô nói “ba năm anh không quan tâm em”, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ba năm nay, anh có nhiệm vụ đặc biệt, lại nghĩ con bé cũng lớn rồi nên mặc kệ nó, đúng là không chu toàn trách nhiệm của một người nuôi dưỡng.
Vài ngày trôi qua, hai người không nói với nhau lời nào, thậm chí mặt mũi cũng chẳng thấy.
Dì Hà biết tiểu thư Thời rất nhớ cậu Phó, ba năm nay thường xuyên hỏi thăm xem bao giờ anh về, nhưng nhận được chỉ là mấy câu “chưa có lịch”, thậm chí điện thoại còn chẳng mấy khi bắt máy.
Haizz~ con nhóc Tinh Tinh này, đúng là khiến người ta xót xa...
Mãi cho đến ngày khai giảng, Thời Tinh Tinh vẫn còn nằm lì trên giường, đầu óc rối bời, trong lòng thì thấy ấm ức không thôi.
Cái đồ chú chết tiệt, chắc lại đi rồi, lại bỏ rơi mình, chẳng buồn quan tâm mình nữa!
Cô nàng cuộn tròn như con mèo, nghĩ đến việc mấy ngày nay không thấy mặt anh, đến cả ngày khai giảng cũng chẳng thèm dặn dò câu nào, chắc là khỏi cần đi học luôn.
Hừ! Bổn tiểu thư chẳng thèm! Không đi thì thôi!
“Két” – Cửa phòng bị đẩy ra, làm cô nàng hoảng hồn nhìn về phía cửa.
Mắt chạm mắt.
Cô giật mình vì anh chưa đi, trong mắt lóe lên chút vui mừng, nhưng lại cố ép mình không biểu lộ ra.
Hai người không nói lời nào, cho đến khi anh bước đến bên giường, đứng nhìn xuống cô từ trên cao.
“Chú đưa cháu đến Đại học Kinh Đô.”
“Không cần! Cháu nói rồi cháu không muốn học năm nhất!” Thời Tinh Tinh gần như hét lên, bị câu nói “chú cho là đúng” của anh làm tức muốn nổ phổi.
Phó Nghiễn Bắc cau mày, không ngờ phản ứng lại mạnh như vậy, chỉ đành bất lực nói: “Đại học Kinh Đô cho cháu cơ hội thi kiểm tra năng lực, nếu qua được đề của các năm trên thì sẽ học luôn năm đó.”
Thời Tinh Tinh sững người, ngạc nhiên hỏi lại: “Thật á? Cháu khỏi phải học mấy thứ con nít của năm nhất hả?”
Dù gì thì trên đời này hiếm ai có thể khiến “Phó ác quỷ” đổi ý như vậy.
Phó Nghiễn Bắc khẽ gật đầu. Anh đã hỏi thăm trình độ của cô từ Phó Ngọc, biết cô học vượt xa chương trình năm nhất nên mới đồng ý cho thử.
Lúc này, thấy gương mặt nhỏ của cô rạng rỡ hẳn lên, anh cũng không biết nên khóc hay cười nữa.
“Như cháu mong muốn.”
Giọng nói trầm thấp, điềm đạm ấy khiến tim Thời Tinh Tinh nở hoa rực rỡ.
Cô biết bản thân không phải vì được học vượt mà vui, mà là vì… lần đầu tiên phản kháng lại được chú Phó! Hehe~
“Được rồi, cháu dậy liền.” Cô làm bộ bình tĩnh, chứ trong lòng thì đang nhảy chân sáo.
Nửa tiếng sau, Phó Nghiễn Bắc đi ra cửa, nói: “Đi thôi, chú đưa cháu đến trường thi.”
“Cháu không cần, cháu muốn Phó Ngọc đưa!” Thời Tinh Tinh phũ luôn tấm lòng của anh, nghĩ bụng nếu anh mà xuất hiện ở trường thì chuyện to. Sau này cô còn muốn sống yên ổn ở Đại học Kinh Đô cơ mà!
Dù sao nếu chú ấy mà xuất hiện, chẳng phải cả trường sẽ náo loạn lên sao?
Phó Ngọc – người bị điểm danh đột xuất – lạnh toát sống lưng, thầm khâm phục gan của tiểu thư Thời, cúi đầu nhìn mũi chân, làm ra vẻ “hai người quyết định xong rồi hãy gọi tôi”.
Phó Nghiễn Bắc cau mày, không vui vì bị từ chối, trong lòng có chút hụt hẫng.
Vẫn còn giận à?
Cuối cùng, vì sĩ diện, Phó Nghiễn Bắc không mở miệng đòi đi cùng nữa, chỉ đứng đó nhìn cô lên xe đi với Phó Ngọc.
Giây tiếp theo, Thời Tinh Tinh từ trong xe chui ra, một bóng dáng xinh đẹp lập tức hút trọn ánh nhìn của đám con trai.
Thời Tinh Tinh có làn da trắng bật tông, ngũ quan tinh xảo và trong trẻo, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống sau lưng, váy dài trắng tinh khôi khéo léo tôn lên dáng người mảnh mai. Đôi giày vải càng khiến cô toát lên vẻ trẻ trung, tràn đầy sức sống.