Ánh mắt y đầy quyết tuyệt, thà chết chứ không khuất phục: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bản cung đường đường chính chính là Thái tử Việt Quốc, thà cùng chết với dân với nước, chứ tuyệt đối không làm nam sủng của tên bạo quân như ngươi! Hầu hạ dưới gối ngươi chính là sự sỉ nhục tột cùng!"
Vậy mà tên nam nhân kia chẳng những không cau mày, ngược lại hắn còn nở nụ cười rực rỡ, như thể thứ đang đâm hắn không phải dao nhọn mà là roi da.
Không nhìn rõ hắn lật ngược tình thế thế nào, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã áp sát thiếu niên kia.
Dao nhọn vẫn cắm chắc vào ngực hắn như cũ, máu men theo lưỡi dao sáng bóng nhỏ xuống từng giọt. Thế mà nam nhân kia lại càng cảm thấy khoan khoái, khóe môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ.
Hắn dùng tay lớn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên, ngón tay dịu dàng vuốt ve gò má y, hơi thở phả ra từng nhịp trầm thấp: “Người mà trẫm để ý, dù giận dữ thế nào vẫn đẹp đến thế.”
[Má ơi… Biếи ŧɦái thật.]
[Không đúng, khoan đã…]
Khương Vọng Nam trừng to mắt, sững người.
[Cái cái cái này… Chẳng phải là cuốn quyền mưu văn tên "Sủng Thần Gian Xảo" mà mình đã đọc sao?]
[Trời má ơi!]
Cậu cậu cậu… Xuyên xuyên xuyên sách rồi hả?
Khương Vọng Nam: QAQ.
Nguyên chủ thụ trùng tên với cậu, là Thái tử Việt Quốc được người người yêu mến. Một ngày nọ, Hoàng đế Triệu Quốc là nam chính công, Tiêu Quyền Xuyên dẫn theo mười vạn thiết kỵ san bằng hoàng thành Việt Quốc, tàn sát năm vạn dân, thực hiện đại nghiệp thống nhất phương Nam.
Tiêu Quyền Xuyên một tay mở ra thời đại mới, mở màn cuộc đối kháng cân sức với An Quốc ở phương Bắc.
Từ đó, thiên hạ chia đôi: Nam Triệu – Bắc An.
Nửa đầu "Sủng Thần Gian Xảo" là một thiên quyền mưu viết vô cùng đỉnh cao, khiến Khương Vọng Nam đọc không thể dừng lại.
Thế nhưng… Chẳng biết đầu óc tác giả bị gì, mà nửa sau lại rẽ ngoặt bất ngờ sang phong cách “Hải Đường” ngập tràn cảnh giới hạn!
Nguyên chủ sau khi quốc phá nhà tan, y thề không báo thù không phải quân tử. Ai ngờ Tiêu Quyền Xuyên lại thích đúng cái tính khí cứng đầu đó của y, chẳng những không gϊếŧ y mà còn đưa y về hậu cung, nuôi trong Hy Doanh Cung với thân phận nam sủng, phong làm “Thường Tại”.
Thứ duy nhất giúp Khương Vọng Nam cố đọc tiếp… Chính là màn yêu hận tình thù nảy lửa giữa hai nam chính!
Nguyên chủ ôm mối hận trong lòng, kể từ khi vào cung liền không ngừng tìm cách gϊếŧ Tiêu Quyền Xuyên. Nhưng đối phương võ công cao cường, tâm tư thâm sâu, lần nào cũng phá được mưu kế của y.
Sau mỗi lần bại lộ đều là một trận “đại chiến ba trăm hiệp”, đánh đánh đấm đấm một hồi… Thế nào cũng lăn thẳng lên giường!