Tên Ngốc Của Bạo Quân Mang Thai Chạy Trốn Rồi!

Chương 1: Ám sát, tuyệt đối sẽ không làm nam sủng của tên bạo quân ngươi!

"Y chết rồi à? Lát nữa bệ hạ còn phải dùng đến cơ mà."

"Không sao, vừa rồi đã cho uống giải dược, độc đã bị ép ra rồi, không chết được."

Bên tai vang lên tiếng người nói chuyện.

Bụng Khương Vọng Nam quặn thắt đau đớn, miệng cậu đầy mùi máu tanh, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tóc đã bị kéo mạnh lên.

"Nói! Ai cho ngươi lá gan ám sát bệ hạ? Hả?"

[Hắn đang nói cái gì vậy?]

[Á... Đau quá...]

Cả da đầu cậu như sắp bị lột ra.

Khương Vọng Nam cố muốn cử động, nhưng tay chân cậu đã bị trói chặt bằng dây thừng, chỉ có thể vặn vẹo mặt mày đau đớn.

Người đứng trước mặt cậu mặc trang phục cấm vệ quân thời cổ đại, lưng hắn đeo đai ngọc, ngực thêu hoa văn Phi Ngư bằng chỉ bạc.

[Người này là ai?]

Khương Vọng Nam không thể động đậy, cậu chỉ có thể đảo mắt quan sát xung quanh.

Trước mặt cậu là một đại điện lộng lẫy nguy nga, bút tích trên biển đề ba chữ to rõ ràng, Dưỡng Tâm Điện.

Còn cậu thì đang quỳ giữa sân điện rộng lớn, xung quanh là vô số bó đuốc rực cháy, ánh sáng lập lòe trong màn đêm. Tất cả những người đó đều mặc áo Phi Ngư giống nhau, sắc mặt ai nấy cũng đều nghiêm nghị.

Một miệng đầy mùi máu tanh, Khương Vọng Nam không hiểu ra sao: "Khụ khụ... Đây là... Đâu vậy?"

Tên cấm vệ lạnh giọng quát: "Giả ngốc cái gì? Ngươi đã nhiều lần lợi dụng cơ hội hầu hạ trên long sàng để ám sát bệ hạ! Bệ hạ lòng dạ khoan dung, không so đo với ngươi, thế mà ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu! Lần này còn giấu dao đâm bị thương long thể!"

[Ám sát?]

Bỗng nhiên, đầu Khương Vọng Nam đau như nổ tung, những ký ức lạ lẫm cuồn cuộn ùa về.

Một thiếu niên có gương mặt giống cậu đến bảy, tám phần đang nằm trên giường, trên người y chỉ mặc nội y trắng, tóc đen xõa dài, ánh mắt y sắc bén như dao nhìn chằm chằm tên nam nhân mặc áo đen đè phía trên.

"Đồ cẩu hoàng đế! Trả mạng cho năm vạn dân ta!"

Thiếu niên đột ngột rút dao găm từ bên hông, ánh dao sáng lóa vυ't lên.

Nam nhân kia phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh né, nhưng vẫn bị đâm trúng tim bên trái!

"Xoẹt!"

Dao xuyên qua da thịt, máu nhỏ từng giọt thấm ướt bộ chăn gấm màu vàng sáng.

Y cắn răng chịu đựng, dường như biết mình chưa đâm trúng chỗ hiểm, liền nghiến chặt răng, ấn dao sâu thêm một đoạn nữa.

"Xoẹt" một tiếng, máu chảy ra như những hạt mã não bị đứt dây, thấm thành một vũng đỏ tươi.

Nam nhân kia dùng ngón tay thon dài giữ lấy cổ tay thiếu niên, động tác nhẹ nhàng mà lại nguy hiểm như rắn độc, hình như hắn đã chặn đúng huyệt vị nào đó, cả cánh tay và thân thể y run lên dữ dội.