Ngày ngày đổi chiêu trò trêu chọc, nhục nhã y, Tiêu Quyền Xuyên hưởng thụ vô cùng.
Làm cho ngất, thì đổ cho y một bát canh sâm.
Khản giọng, thì rót chút trà nhuận họng.
Sưng đỏ, thì bôi thuốc kim sang lấy lệ…
Ngày này qua đêm nọ, cứ thế tuần hoàn lặp đi lặp lại từ lúc trăng sao lên cao cho tới nửa đêm gà gáy.
Nguyên văn cũng có đoạn mô tả như sau:
[Trong lúc giãy giụa, Khương Vọng Nam tát hắn một cái, tức giận mắng: “Đồ cầm thú! Thấp hèn vô sỉ!”
Tiêu Quyền Xuyên không tức giận mà còn bật cười, ánh mắt rực sáng phấn khích tột cùng: “Có ai từng nói với ngươi rằng dáng vẻ mắt đỏ hoe lúc này của ngươi, thật sự đáng yêu cực kỳ. Trẫm nói rồi, ngươi đánh trẫm một lần, trẫm sẽ làm ngươi mười lần. Ngươi mắng trẫm một câu, trẫm sẽ khiến ngươi nước mắt giàn giụa.”]
Lúc đọc đoạn đó, Khương Vọng Nam vừa "Eo ôi!", vừa "Wao!", vừa "A a a cho lão tử sướиɠ quá!", lại vừa "Hu hu hu tội nghiệp quá đi…"
Và giờ, khi cậu xuyên thành nguyên chủ thụ, Khương Vọng Nam: “Hô hô hô khà khà khà ha ha…”
Đám thái y vội vã kéo nhau vào Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng vô cùng.
Trong ký ức của cậu, hình như đây chính là lần đầu tiên nam chính thụ hầu hạ long sàng.
Tại sao cậu lại nhớ rõ thế ư?
Vì đây chính là lần đầu tiên nguyên chủ đâm thành công!
Trước đó dù đã trải qua đủ kiểu kịch tính như: đầu độc bằng thuốc, bắn tên ở trường ngựa, đấu kiếm trong rừng đào, làm long ỷ phát nổ… Nhưng đều bị Tiêu Quyền Xuyên phát hiện và đè bẹp hoàn toàn.
Và lần này là một cột mốc quan trọng cực kỳ, nếu lần hầu hạ này bị Tiêu Quyền Xuyên “nếm được vị ngon”, thì từ đây về sau sẽ là ngày ngày đêm đêm long trời lở đất!
Tên cấm vệ kia nghiêm giọng hỏi: “Nói, ngươi còn đồng bọn nào nữa không?”
Cứu mạng! Lúc đọc truyện, cậu chỉ chăm chăm hóng hai anh "làm loạn" nhau, mấy đoạn quyền mưu lướt qua như gió thổi, biết quái gì mà đồng bọn với chẳng không?
Nhưng Khương Vọng Nam biết rất rõ, Tiêu Quyền Xuyên càng bị thương nặng thì càng hưng phấn, càng muốn “làm” với nguyên chủ.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh người nằm dưới bị "xoạc" đến thảm giờ lại chính là mình, cậu liền rùng mình một phát!
Không được! Dù có trốn không khỏi cung thì cậu cũng phải rời khỏi Dưỡng Tâm Điện trước đã!
Thuốc độc và giải dược đang đánh nhau trong bụng, Khương Vọng Nam nhịn đau, thều thào: "Huynh đệ… Hay là… Áp giải ta xuống tra khảo trước? Chúng ta từ từ… Nói chuyện tiếp?"
Tên cấm vệ cau mày, định ra lệnh thì.
“Đại nhân, khoan đã.”
Một thái giám mặc áo màu lạc đà, tay cầm phất trần, chân ngắn lạch bạch bước đến. Môi hắn còn tô son hồng nhạt, trông ngoại hình có lẽ khoảng chừng bốn mươi tuổi.