Ở Hiên Vân điện, Tiêu Lạc thay một bộ y phục nhẹ nhàng hơn, ăn uống no nê rồi đi ngủ bù một giấc đến tận chiều.
Chít chít.
Đám chim chóc bên ngoài điện đến hẹn lại kêu, tất cả rủ nhau cùng chọn một thời điểm mà hợp tấu, ca hót râm ran đến nổi làm Tiêu Lạc không thể không dậy.
"Trương công công.” Nàng gọi bằng giọng chưa tỉnh hẳn.
"Bệ hạ cho gọi vi thần?"
"Trẫm muốn đến phủ quốc sư."
"Vi thần lập tức đi chuẩn bị.” Trương công công không hỏi mà nhanh chóng nhận mệnh.
...
Phong cảnh phủ quốc sư khiến Tiêu Lạc nhớ đến Thượng Uyển đình. Mặc dù không hoa lệ kỳ ảo được như vậy, nhưng lại có nét rất nguyên sơ và gần gũi với tự nhiên.
Muốn đi vào trong phủ phải băng qua một đoạn rừng trúc nhỏ, ở trong hoàng cung còn có thể sắp xếp biệt viện tùy ý như thế, hẳn là tâm phúc của hôn quân đây. Quốc sư là phải lánh đời kiểu này sao?
Bước ngang một con suối chảy qua hòn non bộ, Tiêu Lạc dường như tưởng tượng ra đây là nơi một tuyệt thế mỹ nhân nào đó được hoàng đế nuôi dưỡng cất giấu.
"Tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế..."
Quốc sư được thông báo từ trước, dẫn theo một nhóm cung nhân nha hoàn ra nghênh đón, nhưng chỉ có đám người phía sau hắn là quỳ xuống hàng lễ.
Còn gã vẫn đứng đối mặt với nàng, đến chín phần là quốc sư rồi. Khá lắm. Đối chiếu với tám chữ sau thì chẳng hề sai biệt.
Gặp vương không quỳ, thiên địa bất kham.
Hoàng đế đã nói qua như thế. Tiêu Lạc cũng chỉ đến làm nhiệm vụ, nàng không phải vương, sẽ chẳng thèm để trong lòng chuyện hắn có quỳ hay không.
"Tham kiến bệ hạ."
Quốc sư đứng hành lễ với nàng, bồi cho một cái cúi đầu lễ nghĩa, làm như thể tôn kính nàng lắm, nhưng Tiêu Lạc vẫn có chút rất hài lòng.
Vì sao hài lòng? Bởi vì quốc sư quá đặc biệt.
Tóc dài trắng xóa như tiên ông, nhưng diện mạo và ngoại hình lại cho thấy hắn chỉ hơn hoàng đế mấy tuổi, vẫn xem là còn trẻ.
Tiêu Lạc không nhìn được hết dung nhan người này, hắn đeo băng vải trắng che mắt, có lẽ là bị mù. Vậy mà tổng thể lại càng thêm phần huyền bí chứ không hề xấu đi.
Đặc biệt nhất chính là khí chất của quốc sư, cao cao tại thượng, thanh sạch như gương, không vương bụi trần, tiên khí quấn thân.
"Không biết bệ hạ đại giá quang lâm, tiếp đón chậm trễ, xin bệ hạ lượng thứ."
"Không có gì. Trẫm tìm quốc sư có việc."
Tiêu Lạc ngây ngốc trả lời. Còn giọng nói nữa, như âm thanh của hồng hạc buổi hoàng hôn, cũng giống với tiếng sáo xa xăm trên đỉnh núi.
Quốc sư này, hắn còn dám nói chuyện với giọng điệu ngang hàng cùng đế vương cơ đấy.
"Ngoài này trời nắng, xin mời bệ hạ vào trong."
Quốc sư chờ nàng dời gót rồi cũng sóng bước đi song song, thị vệ và nha hoàn đứng hầu ở bên ngoài.
Bên dưới tán cây là một chiếc bàn đá, bên cạnh bàn đá là một hồ cá lớn. Ngồi trên bàn uống trà còn có thể ngắm cá bơi thấp thoáng giữa đủ loại cây thủy sinh trong hồ.
Tiêu Lạc bị chú ý bởi những họa tiết trên bàn. Chúng được điêu khắc tỉ mỉ, mang đậm nét văn hóa Đông Nguyệt quốc cổ xưa, thời còn gọi là Đông Nguyên quốc trước khi Hướng Vân đế trị vì.
Đó là một loại hoa văn quen thuộc nên nàng dễ dàng nhận ra. Trong dân gian thì vẫn tự ý lưu truyền, nhưng ngay cả hoàng cung cũng được phép sử dụng sao?
Tiêu Lạc luôn nghe những lời kể rằng hôn quân tội ác tày trời, hại người vô số. Toàn bộ văn thư bảo vật và những người đứng lên bảo vệ Đông Nguyên quốc đều bị hắn đem đốt sạch, gϊếŧ sạch... trong cuộc tắm máu thành Đông Thanh bốn năm về trước.
Quốc sư mời nàng dùng trà, Tiêu Lạc không hiểu được loại vui thú này, nàng chỉ thấy rất đắng, nhưng vẫn phải cố uống và khen ngon.
"Bệ hạ? Trà hôm nay không được vừa miệng sao?"
Tiêu Lạc trợn mắt, hắn không nhìn thấy vẫn biết nàng phản ứng không giống bình thường ư? Đáng sợ vậy.