"Không có, rất ngon."
"Đây là trà do thần kết hợp các vị thảo mộc lại, lấy vị đắng làm chủ, đặc biệt tốt cho việc thanh lọc cơ thể. Bệ hạ thích cứ lấy một ít về dùng."
Cái gì mà lấy vị đắng làm chủ chứ? Nấu trà hay nấu thuốc?
"Không phiền như vậy, chỗ trẫm cũng có nhiều rồi. Ngươi giữ lấy mà uống đi."
Quốc sư đặt chung xuống, gió thổi làm một chiếc lá rơi vào nước trà vàng sẫm bên trong. Hắn dùng hai ngón tay khẽ nhất chiếc lá nhỏ ra, khẽ đặt trên bàn. Rồi dùng một giọng điệu vô cảm hỏi nàng.
"Bệ hạ tìm thần có việc gì xin cứ nói."
"Hm hm...” Nàng hắng giọng, lấy hơi rồi trực tiếp nói ra vấn đề. “Trẫm muốn danh sách tất cả cổ thuật bí truyền của các môn phái, đại gia tộc và cả dị tộc ngoại ban trên khắp đại lục này trong vòng một tháng. Quốc sư..."
Tiêu Lạc còn chưa nói hết câu, hắn đã đứng phắt dậy, lạnh lùng như đang gằn từng tiếng:
"Hoàng đế..."
"Sao?"
"Ngươi lại có ý đồ gì?"
Quốc sư chất vấn hoàng thượng luôn kìa, còn với giọng điệu kết luận nữa. Hắn không hề có một chút cung kính nào với nàng. Nói xong liền xoay người đi đến trước hồ cá, cứng rắn đáp: “Ta sẽ không bao giờ làm việc này."
Tiêu Lạc không phải Hướng Vân đế thật, nàng nhìn mà còn thấy phẫn nộ, một quốc sư thôi mà, lại có thái độ xem thường hoàng đế đến như vậy!
"Trẫm đã nói muốn ngươi làm gì à? Ngươi phản ứng mạnh như thế cho ai xem?"
Nàng cũng đứng dậy đi đến trước mặt hắn làm cho ra lẽ.
"Chẳng lẽ bệ hạ sẽ không kêu thần thu thập những thứ đó về đây?” Hắn quay lại đối mặt với nàng, nghe những lời chất vấn kia liền bật cười mà hỏi ngược lại.
"...Thì đúng là như vậy, trẫm muốn quốc sư tìm hiểu bí thuật, hoàng đế ra lệnh cho thần tử, có gì sai?"
Tiêu Lạc nhập vào thân thể của cửu ngũ chí tôn, dĩ nhiên phải có chút đặc quyền của vua chúa chứ. Nàng tự thấy mình nói rất đúng.
Quốc sư nghe xong còn tức giận hơn, trực tiếp lao đến nắm lấy cổ áo nàng. “Ngươi quên mình đã hứa những gì sao? Đừng hòng ta... “
"Ah! Này..."
Ầm.
Mặt nước nảy lên cao, có hai người rơi vào trong hồ cá.
Nguyên nhân là Tiêu Lạc chỉ đứng đấy, chân trụ không hề có lực. Quốc sư chưa từng lường được chuyện đó nên trong lúc tức giận đã lao tới, làm nàng mất thăng bằng ngã xuống hồ.
Tiêu Lạc vì bỗng nhiên không còn điểm tựa nên hoảng lên nắm lấy tay hắn kéo lại nhưng không được.
Cuối cùng là nàng và hắn đều cùng rơi xuống nước.
Những cái thân thon nhầy bằng cánh tay liên tục thoăn thoắt va chạm khắp người nàng. Tiêu Lạc đã rơi xuống một đoạn vẫn không thấy chạm đáy, cái hồ này nuôi cá hay nuôi thủy quái mà phải xây sâu như thế?
Nàng dùng chân tay xua lũ cá, lại làm mình bị rong rêu cuốn lấy, một tay một chân dần dần bị giữ chặt không hoạt động được nữa.
Lưng nàng va phải một tảng đá lớn. Nàng đưa tay mò mẫm mới biết đây là một cái hang khá lớn được tạo ra cho lũ cá trú ngụ, vậy là đã sắp chìm xuống đáy hồ rồi.
Tiêu Lạc bắt đầu khó thở, nàng vùng vẫy, tay bị rêu quấn lấy vẫn còn nắm chặt quốc sư, làm cho hắn cũng khốn đốn theo.
Nàng cố dùng tay còn lại gỡ rong rêu ra khỏi người, nhưng có thứ gì đó đặc biệt lớn so với mấy con cá xung quanh, đang từ trong hang đá chui ra.
Tiêu Lạc mơ hồ nhìn thấy cái bóng đen lớn ngay sát bên cạnh, thân hình nó giống như cá nhưng lại to và dài hơn nhiều.
Nó lao mạnh tới, cắn trúng cánh tay nàng, ngậm chặt không buông.
Đau thấu xương.
Nàng cảm nhận được máu của mình đang tuôn không ngừng, hòa vào trong nước...
Vừa đau đớn vừa ngộp thở, lại bị trói buộc tay chân, tất cả những điều đó cộng lại khiến Tiêu Lạc mất hết phương hướng, điên cuồng muốn giẫy thoát.
Nhưng càng loạn, nàng lại càng bị cuốn chặt hơn. Con cá lớn kia dù nàng cố đuổi thế nào cũng không đi, nhất quyết cắn chặt lấy tay nàng như thể không đứt lìa sẽ không tha.
Trong lúc đã tuyệt vọng như vậy rồi, Tiêu Lạc còn cảm giác có ai đó đang... cởϊ áσ mình!