Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 19: Hào quang của hoàng đế

"Vâng, người nói gì tiểu nữ cũng nghe.” Nàng ngây ngốc trả lời theo quán tính, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Hướng Vân đế khó chịu, buông tay ném nàng ra.

"Lại đây."

Hăn trở lại bên văn kỷ, ngồi đó chờ nàng rề rà bước đến.

Tiêu Lạc hít thở mấy cái, vỗ vỗ mặt mình, cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình thường. Bầu không khí vừa rồi là sao vậy, chẳng lẽ là do hào quang của hoàng đế áp chế dân thường?

Nàng nhìn trên bàn đều đã trống không, ngồi xuống đối diện hắn, chống tay thành khẩn lắng nghe.

"Đã rõ chưa?"

"Rồi... rồi ạ. Giờ Tiểu nữ đi ngủ có được không?"

"Còn một chuyện, tối mai ta sẽ lại đến đây..."

Tiêu Lạc cảm thấy vậy cũng tốt, bệ hạ không đến thì lấy ai phê tấu chương, nàng có biết cái nào với cái nào đâu. Nhưng vế sau của câu nói ấy thực sự khiến Tiêu Lạc lo lắng.

"Để huấn luyện ngươi cách làm Hướng Vân đế cho thật tốt."

"!!!"

Đến khi Tiêu Lạc muốn phản ứng lại thì trong điện chỉ còn mỗi mình nàng, hoàng đế đã không thấy đâu.

"Ahhh! Làm vua còn khổ hơn làm ruộng nữa. Nhưng trước phải đi ngủ đã, mình buồn ngủ đến chết mất..."

Tiêu Lạc vừa lẩm bẩm vừa lết đến bên long sàng.

Trên mái nhà, một thiếu nữ phảng phất hương vị thôn dã đang trầm tĩnh quan sát nàng qua ô gạch bị cạy lên. Bên dưới thân thể nữ nhân, là ánh mắt thâm sâu không thấy đáy cùng khí chất lạnh lùng cao quý của bậc vương giả đứng trên vạn người.

"Rốt cuộc kẻ đứng sau có ý đồ gì khi sử dụng đứa ngốc này?"

Để đất nước của hắn bị diệt vong trong tay vị vua giả vô tri sao?

Hướng Vân Đế thở dài, có thể lắm. Nếu không phải hắn ngày đêm không ngủ dùng ngựa lẫn khinh công gấp rút trở về thủ đô có lẽ chỉ cần thêm vài ngày nữa, đế quốc đã tàn lụi.

Vậy mà nàng thì lại được ăn no ngủ đủ như thế, trong khi hắn càng phải bôn ba giải quyết thêm nhiều vấn đề phiền phức hơn với cơ thể này.

Tìm được kẻ đứng sau chuyện này, ngài nhất định sẽ băm vằm chúng ra cho cá ở phủ Điệp Lam ăn.



Sáng hôm sau, Tiêu Lạc nghĩ bản thân sẽ thượng triều với đôi mắt thâm quầng như bị đánh. Trong lúc thái giám đang hầu hạ mặc long bào, nàng liếc nhìn bộ dạng mình trên tấm gương đồng, đoán chắc là sẽ xấu xí lắm.

Nhưng hình ảnh mà Tiêu Lạc nhìn thấy vẫn là một khuôn mặt góc cạnh không điểm chết, thậm chí còn có phần chân thực hơn so với lần trước.

Tại sao có người thức khuya liền da sạm mắt thâm, trở nên khó coi thiếu sức sống. Vậy mà lại tồn tại một sinh vật kỳ lạ như hoàng đế này, hắn trông kỹ thì lại càng thêm thu hút.

Đôi mắt không bị sưng lên với hai bọng mắt đen xì như nàng tưởng mà lại thêm vài phần sâu xa, âm trầm không tìm ra biểu cảm, tựa cái nhìn của ma ưng từ rất cao trên trời nhưng không thể tránh.

Vùng mắt tối vô tình làm cánh mũi hắn thêm nổi bật, tại sao tên hôn quân này lại có sóng mũi đẹp như thế chứ? Là núi sông xanh biếc hay thân cây tùng vững chãi?

Nếu nhìn nghiêng, thì chắc chắn sẽ không ai rời mắt nổi những đường nét cuốn hút trên sườn mặt hoàng đế. Thật may nàng chỉ có thể nhìn cánh mũi tuyệt đẹp này ở một góc hơi xéo một chút, nên hồn vẫn chưa bị hút đi.

Chậc, là vì trước đó quá đẹp, đến mức thoát ly thế tục nên dù có giảm đi mấy phần cũng trở thành sinh ra điểm mới lạ hay sao? Một nữ nhân được tỷ tỷ khen là “hương sắc tựa hoa rừng, sống động như non nước” là nàng đây cũng đang sinh chút lòng đố kỵ.

Tiêu Lạc nhìn sâu vào đôi mắt, đang nghĩ có phải vì nàng nên thân thể này đã bớt đi một phần khí chất, giảm thêm chút uy thế bức người, cũng mất mát mấy phần mỹ sắc vốn có?

Hôm nay buổi thượng triều kết thúc sớm, nhờ tấu chương đều đã được xử lý nên cũng không còn nhiều chuyện để bàn. Nàng vẫn đang ngồi dựa lưng trên ngai vàng lấy chút sức vì đêm qua không ngủ đủ thì Trương công công cúi đầu bẩm báo.

"Thưa hoàng thượng, Lả thái sư xin được diện kiến người từ sáng sớm, ông ta chặn đường nhờ vi thần nói lại với người, còn đề cập đến chuyện mật thư. Hiện Lả thái sư đang đứng chờ ngoài Thanh Tâm điện."

Tiêu Lạc chống má nhìn ra ngoài sân Thanh Tâm điện, trời đương nắng gắt, không thể nhịn được mà ngáp một cái.

"Kệ ông ta. Tìm một con đường khác có bóng mát mà về."

Nàng đáp qua loa, cho dù thân thể này không hề có vẻ gì là mệt mỏi, nhưng nàng thì rất mệt, rất đói, không có hơi sức để tâm đến sứ giả Đại Thổ gì đó.