Nàng lần này không cò cưa nữa mà ngoan ngoãn quỳ ngồi cách văn kỷ của hoàng đế hai bước chân, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.
Mãi đến khi tờ sớ thứ mười được xếp qua một bên, Tiêu Lạc cũng sắp ngủ gục, hoàng thượng mới chịu buông ra lời vàng ngọc:
"Hôm mùng bốn tháng sáu, ngươi đã đi đâu, làm gì?” Hắn lên tiếng, tay và mắt vẫn chăm chú nhìn vào nội dung được đề trình trên tấu chương.
Tiêu Lạc dụi mắt cho tỉnh, cố nhớ lại, mùng bốn là một ngày trước khi nàng và hoàng đế hoán đổi linh hồn.
"Hôm đó tiểu nữ buổi sáng cho gia súc ăn, rồi đi chợ, sau đó về nhà nấu cơm, lấy nước, buổi chiều lên núi hái thảo mộc cho tỷ tỷ làm túi hương. Đến tối về thì tắm cho heo. Cuối cùng ta đi ngủ và sáng dậy đã thấy mình nằm ở đây.” Nàng chỉ về phía long sàng.
"Có vậy thôi?"
Tiêu Lạc đảo mắt ngẫm nghĩ, trừ lúc ở chợ nghe dân làng đồn đãi về việc hoàng đế bức dân nữ nhập cung, nàng có mắng một câu:
"Tên hôn quân chết tiệt! Thiên đạo nên cho ngươi làm nữ nhân một lần để ta xem ngươi còn có thể thu nạp thêm bao nhiêu cung tần mỹ nữ nữa."
Chậc, cái này thì tuyệt đối không thể nói ra được, nếu không nàng sẽ lập tức bị chém đầu. Tiêu Lạc định nói rằng mình không làm gì khác nữa thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"A, phải rồi! Buổi chiều lên núi, tiểu nữ có nhặt được một túi hương rất thơm, nên đã mang về treo ở cửa sổ bên giường, cả đêm đều ngửi thấy mùi hương dễ chịu độc đáo đó và ngủ rất ngon. Ngoài ra thì không còn gì khác."
Lần này thì hoàng thượng dừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng. “Được, vậy ta sẽ về nhà ngươi xem thử."
"Bệ hạ... Người đã nhập hồn vào thân xác của ta như thế nào vậy? Các cụ trong làng nói từ làng của tiểu nữ đến kinh thành Đông Thanh phải mất mười ngày đường lận...” Nàng không giấu được tò mò.
"Trẫm nên nói cho ngươi biết sao?"
"Không có... Là tiểu nữ quá nhiều lời, xin bệ hạ thứ tội."
Hoàng thượng lại tiếp tục phê tấu chương, cho đến khi chồng thứ nhất đã hết, hắn lại quay sang hỏi chuyện nàng.
"Đem tất cả những chuyện hai ngày nay kể lại cho trẫm nghe."
Tiêu Lạc rất hận, tại sau mỗi lần nàng sắp sửa khép mắt thì đều bị gọi dậy chứ.
Tiêu Lạc vừa chống lại cơn buồn ngủ vừa thuật lại mọi chuyện mình đã trải qua. Bao gồm gặp tam hoàng tử, sứ đoàn của thiên triều, lũ lụt ở Yên Phong, không quên đem mật thư gì đó đưa luôn cho hắn.
Sau đó nàng lại phải đối mặt với sự trầm mặc của hoàng đế bệ hạ. Hắn xem xong mật thư thì tiếp tục tập trung phê duyệt tấu chương.
Tiêu Lạc oán giận trong lòng, không cho nàng đi ngủ, lại còn bắt nàng ngồi chầu hắn làm việc, sắp hết đêm rồi còn gì, nàng thực sự buồn ngủ lắm có biết không?
"Tiêu Lạc."
"Dạ có...” Nàng chẳng còn tỉnh táo để giữ đúng lễ nghi, nãy giờ cứ gật lên gật xuống, hai mắt đều díp cả vào nhau, giọng cũng nhừa nhựa không ra thể thống gì.
Đang còn mơ màng, Tiêu Lạc bỗng cảm thấy cằm mình bị nắm chặt, đau đớn từ quai hàm truyền thẳng lên đầu làm nàng hơi tỉnh.
"Ngươi buồn ngủ lắm rồi?” Nghe thì như lời quan tâm của hoàng thượng đối với dân, nhưng thực tế là một câu đe dọa đầy uy hϊếp.
Vừa mở mắt ra nhìn thì thấy hoàng đế đã đứng ngay trước mặt, đang từ trên nhìn xuống dáng vẻ rũ rượi này của nàng, Tiêu Lạc bị ánh mắt nguy hiểm của hắn làm cho bay sạch cơn buồn ngủ.
"Hết... hết buồn n... ngủ rồi ạ.” Nàng nói chuyện khó khăn, chưa từng biết được rằng bàn tay nhỏ nhắn gầy gò của mình lại có lực lớn như thế.
“Nữ tử” trước mặt cúi người nhìn nàng bằng đôi mắt to tròn nhưng lại toát ra uy lực và cao quý, đuôi tóc buông rơi quét trên ngực áo nàng. Tiêu Lạc l*иg ngực đập từng hồi thình thịch.
"Nghe cho kĩ, nếu ngươi làm tốt theo những lời trẫm nói, trẫm sẽ để ngươi đi ngủ."