Nàng nhắm mắt nói ra lời chốt hạ cuối cùng làm hoàng thượng cũng phải băn khoăn.
"...” Gϊếŧ trẫm hay gϊếŧ ngươi?
Hắn lùi lại một bước, khẽ nhếch môi, lần này thì có chút ý cười. Bởi vì nhìn thấy nàng vừa được thả cho ít khoảng trống liền thở lấy thở để, đến mặt cũng tái xanh.
Tiêu Lạc cũng không ngờ được, thì ra, nàng đã quên thở lâu như vậy...
"Tiêu Lạc."
"Có tiểu nữ.” Nàng bị gọi tên liền trả lời theo quán tính, sau đó mới nhận ra hoàng đế còn biết cả tên của mình.
"Ngươi đang nhắc nhở trẫm, thân xác trẫm giờ là của ngươi sao? Đầu óc cũng nhanh nhạy đấy."
"Sao ạ?"
Tiêu Lạc vẫn còn thở hồng hộc, nghe hắn nói liền ngẩn ngơ, ta có ý đó hồi nào đâu? Suy nghĩ sâu xa như thế để làm gì?
"Ngươi có tin, trẫm không cần chạm vào thân thể của mình, vẫn khiến ngươi sống không bằng chết không?"
Nàng biết hắn không đùa, ánh mắt đó không đùa. Nàng thật sự đã tự gϊếŧ chính mình, lẽ ra nàng phải giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận mới đúng. Không, đúng ra là nàng không nên bị hoán đổi thân xác với đương kim hoàng đế mới phải.
Ông trời ơi, tại sao trên đời có nhiều người như vậy, ngài nhất định phải chọn trúng con?
Tiêu Lạc khổ sở đưa tay lên đầu hàng. “Hoàng thượng khai ân, xin thứ tội cho tiện nữ này, tiểu nữ sai rồi, là tiểu nữ nói năng bậy bạ không biết trên dưới, nhưng thật sự không hề có ý tứ gì cả. Ta..."
Tay của nàng vậy mà lại bị bắt lấy, Tiêu Lạc nhất thời không biết có nên tiếp tục cầu xin không, hay là giữ trật tự thì hơn.
Lý do hắn chộp lấy tay nàng là vì không thể nhìn nổi dáng vẻ hèn mọn của cơ thể mình, nàng còn múa may lạy lục thêm thì hắn càng tức thêm. Nhưng hắn thoáng nhíu mày khi đυ.ng trúng thứ gì đó.
Hoàng thượng nhìn lòng bàn tay nàng, Tiêu Lạc cũng không biết trên tay mình có gì. Bỗng một chiếc khăn mềm phủ qua đó rồi buộc lại. Dù động tác rất nhẹ nhưng miệng vết thương bị chạm vào liền đau. Nàng hơi cắn răng không lên tiếng.
Vậy mà nãy giờ nàng cũng chẳng nhận ra, tay mình đã có một vết phỏng lớn.
"Ta không thích thân thể mình có vết thương nào."
"Vâng, vâng."
"Ra ngoài gọi người vào đây." - Hắn ra lệnh.
"Hả?” Không phải bệ hạ nói không còn ai sao?
"Gọi người vào dọn dẹp đi, chẳng lẽ ngươi đợi trẫm làm việc?"
Tiêu Lạc nhìn xung quanh, rất bừa bộn hỗn loạn, đều do nàng mà ra, nếu không có hoàng thượng ra tay thì hẳn đã cháy nhà rồi.
Trương công công cho người đi tuần tra trong ngoài hoàng cung nghiêm ngặt và sắp xếp người đến lau dọn Hiên Vân điện. Tiêu Lạc nói mình lỡ tay làm rơi chân đèn.
Khi nàng quay trở lại phòng thì hoàng đế thật đã không thấy đâu nữa, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Gần hắn có một chút thôi nhưng nàng đã thấy mình muốn đi đầu thai mấy lần.
Người đã đi, quần áo nàng cũng được thay ra, Hiên Vân điện lại sạch sẽ như ban đầu.
Tiêu Lạc đoán hoàng thượng đã rời đi rồi, nàng đang thổi đèn chuẩn bị lên giường trấn an trái tim vẫn còn thấp thỏm thì nhìn thấy có một bóng người nhỏ nhắn nhưng vững vàng đang ngồi bên văn kỷ... phê tấu chương.
Hắn không để tâm đến nàng, chuyên tâm đọc hai chồng tấu chương cao ngất do nàng dồn của ba ngày trời lại. Tiêu Lạc đứng đằng sau quan sát, thầm cảm thán trong lòng.
Đây là hôn quân sao? Quả là một hôn quân có tâm với nghề hiếm có.
Trong hoàn cảnh bị biến thành nữ nhân mà vẫn nghĩ đến chuyện triều chính được như vậy, thật đáng ngưỡng mộ và học hỏi.
Nàng nhận ra, muốn trở thành hoàng đế, việc đầu tiên cũng là phải yêu nghề, yêu tấu chương...
Tiêu Lạc muốn để yên cho hắn làm, ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Nhưng âm thanh lạnh lùng vang lên, hình như là đang nói nàng thì phải:
"Trẫm đã cho phép ngươi ngủ sao?"
"Tiểu nữ ngu muội, làm sao cùng bệ hạ đọc tấu chương được, hay là người để tiểu nữ ngủ đi cho bớt phiền phức?” Nàng treo nửa người trên giường, nửa người dưới đất, vặn người lại nghiêng đầu cố gắng nài nỉ thương lượng.
Hướng Vân đế nhìn tư thế kỳ quặc đó của “bản thân”, mặt sầm xuống.
"Lại đây.” Chỉ một lời, nặng tựa ngàn cân.
Nàng đành lật đật đi lại, đứng chân trần trên chiếu hoa quý giá, giữ một khoảng cách đủ để bản thân có thể hít thở thông thoáng.
“Bệ hạ, tiểu nữ phải làm gì đây?"
“Ngồi xuống đi.”