Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 16: Bệ hạ định chém đầu ta hay tự chém đầu mình

Hoàng thượng không muốn nhìn thêm nữa cảnh tượng này, giật lấy bình trà đã lạnh xối nước rửa bàn tay vô tình bị bỏng của nàng, rồi đẩy nàng xa ra cho đỡ loạn.

"A...” Lửa đốt cháy rụi mảnh trung y trên sàn của nàng, hơi nóng bốc lên sát bên cạnh.

"Đứng yên đó.” Hắn lạnh lùng ra lệnh, không nhìn đến Tiêu Lạc.

Hoàng thượng kéo phăng khăn trải bàn, mấy cái tách trà khẽ lay rồi đứng im, động tác của hắn lại nhẹ nhàng như không. Lửa bị tấm vải lớn dày phủ lên, từ từ tắt ngấm.

Hắn vun một mồi lừa, thắp sáng hai ngọn nến đằng xa cùng lúc. Khá hơn Tiêu Lạc, không gây ra một vụ cháy nào.

Cạch.

Tiếng ấm trà đặt lại trên bàn làm nàng thoáng hoàn hồn, thở ra một cái.

"Đa tạ người, bệ hạ...” Nàng cúi đầu ái ngại, lẩm bẩm thành lời. Vừa rồi thật sự mất hết mặt mũi rồi.

"Ta vừa nói với ngươi cái gì? Hửm?” Hoàng thượng đứng trước mặt nàng, lạnh lẽo lên tiếng.

Tiêu Lạc nhìn thân thể nữ nhân đang ngẩng đầu đối mặt với mình, rất không quen mắt. Dù thế nào thì nàng vẫn cảm giác như đang bị nhìn từ trên cao xuống, dù cho lúc này người đang từ trên cao nhìn xuống chính là mình.

Tiêu Lạc cắn môi, bấu lấy vạt tay áo của lớp nội y mỏng nhẹ cuối cùng còn vương trên vai mình. “Bệ hạ nói không được thất thố trong thân thể của người."

"Vậy vừa rồi ngươi đã làm gì?"

Nàng đảo mắt, thầm oán thán trong lòng, còn không phải hôn quân ngươi dọa ta luống cuống chân tay hay sao? Oan ức đều bị nàng đem trưng hết lên mặt, không nhịn được mà thốt ra thành lời.

"Chuyện đó không thể trách ta được. Nếu bệ hạ cũng bị một con dao và một con sói dữ kề sát, tính mệnh đang trong lúc nguy cấp thì làm sao không hoảng được."

"Sói dữ?” Giọng nói thiếu nữ mỏng nhẹ của hoàng thượng lại thêm phần lạnh lùng.

Trong phòng chỉ có hai người, nàng là kẻ bị kề dao, vậy sói dữ còn có thể là mắng ai?

"Tiện dân to gan, ngươi dám nói trẫm là sói dữ? Để ta chém một cái cho ngươi biết sói có dữ bằng trẫm không nhé."

Tiêu Lạc cắn mạnh môi, biết mình vừa nói một điều rất ngu xuẩn. Nàng vì sợ chết liền cố tìm cách chống chế.

"Oan cho dân nữ quá, ta chưa từng mắng bệ hạ là sói dữ mà."

"Vậy sao? Thế trong câu nói của ngươi vừa rồi, thì trẫm là gì?” Hoàng thượng nhướn mày tiến lên một bước, ở khoảng cách rất gần nhưng chưa chạm, vặn hỏi nàng.

Tiêu Lạc hít vào mà không dám thở ra, bây giờ nói tiếp thì cũng sai, mà không nói cho hết thì cái sai ban nãy vẫn còn đó, nàng đành cắn răng trả lời.

"Bệ hạ đang... người đang đặt mình vào hoàn cảnh khốn khó của tiểu nữ, để thấu hiểu cảm giác nếu bị kề dao vào cổ."

Hoàng đế ngẫm lại hai câu nàng nói trước đó, quả thật có chi tiết này, hắn ngược lại càng không buông tha cho Tiêu Lạc.

"Vậy còn sói dữ, không phải ta thì là ai?"

Chỉ cần nói là nàng, thì hoàng đế đã chuẩn bị sẵn sàng bắt sói đem hầm củ cải.

"Chỉ là kết quả của trí tưởng tượng và sự sợ hãi thôi...” Tiêu Lạc càng nói càng nhỏ giọng dần đi, trước đương kim thánh thượng, sự tinh nghịch của nàng chẳng thể nào bộc lộ trọn vẹn nổi.

"Vậy nếu trí tưởng tượng của ngươi kết hợp với bị chém đầu thì sẽ sinh ra cái gì đây?” Hoàng thượng tiếp tục cùng nàng đối đáp.

Tiêu Lạc chỉ muốn đập đầu vào cột chết cho rồi. Nhưng nhìn “nữ nhân” đang sắc bén quan sát mình bên dưới, nàng bỗng nhận ra một điều.

"Hoàng thượng sẽ không chém đầu ta đâu."

"Ồ, ngươi lấy đâu ra tự tin đó thế? Nếu trẫm vẫn muốn chém đầu ngươi thì sao?” Mắt hắn dần lạnh trở lại làm Tiêu Lạc khẽ cắn môi.

"Vậy bệ hạ định chém đầu ta hay tự chém đầu mình?"