Giọng nói này... Chính là của nàng!
Trong bóng tối thấy nàng trợn mắt kinh ngạc, người kia tức giận lấy tay ra, giọng càng thêm lạnh. “Không cần hét, xung quanh đây không còn ai đâu."
"Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?"
"Là ai sao? Muốn gì à? Dân nữ chỉ là vượt ngàn dặm xa xôi đến thị tẩm cho bệ hạ."
Tiêu Lạc: “!!!” Thôi chết rồi.
Tiêu Lạc tốc mạnh chăn lao xuống giường tìm cái đèn dầu, theo ánh sáng lờ mờ nhìn thấy một gương mặt rất đỗi quen thuộc.
"Chẳng lẽ... ngươi là Hướng Vân đế?"
Đôi mắt hung hiểm kia sáng lên dưới ánh đèn, Tiêu Lạc vô thức mà lùi ra một bước. Hàng thật đến rồi, hàng thật đến rồi, ta sẽ bị phát hiện, chắc chắn là bị phát hiện, làm sao đây!?
Hoàng thượng ngồi trên giường nhìn nàng từ đầu xuống chân một lượt, khẽ nhếch môi, nhưng không thấy ý cười.
"Vậy ngươi nghĩ trẫm có thể là ai?"
Âm giọng nữ nhân cũng không áp được uy thế vốn có của quân vương từ trong con người hắn.
Nàng nhìn lại thân thể nam nhân của mình, rồi nhìn “cô gái” trên giường, sau một thoáng nghĩ ngợi liền thông suốt, nàng và đương kim hoàng đế thật sự hoán đổi linh hồn rồi.
Thật hay mơ vậy trời?
Nhưng Tiêu Lạc còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã thấy lạnh. Hoàng thượng tiếp cận nàng như một cơn gió, lưỡi dao bén nhọn trong tay hắn kề sát ngay mạch máu. Tiêu Lạc nín thở mở to mắt nhìn gương mặt hắn đang gần trong gang tấc.
Khi đổi thân thể thì nàng cao hơn hẳn một cái đầu, nhưng hiện tại hoàn toàn không có chút khả năng chống trả nào. Ngược lại ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế hàng thật này lại khiến nàng không rét mà run.
"Nói. Ai là kẻ đứng sau lưng ngươi?"
Dao bén đang ở trên cổ, Tiêu Lạc thấy mình thật giống con gà sắp bị cắt tiết. Khắp người cũng nổi cả da gà. Trái tim đang đập bình bịch như sắp rơi ra ngoài.
"Không có ai cả... tiểu nữ không biết gì hết. Mấy hôm trước chỉ ngủ dậy đã phát hiện mình trở thành hoàng thượng... Ấy ấy đau đấy, xin đừng! Đừng gϊếŧ ta mà."
"Ta cho ngươi nói lại lần cuối. Ngươi thật sự không liên quan?"
Đôi mắt kia khi của nàng thì là long lanh to tròn, bây giờ lại vì hắn mà sắt lạnh như gươm. Ánh mắt ấy, đang cắt qua xén lại khắp nơi trên cơ thể nàng.
Người đời đồn không sai, hắn quả nhiên là hôn quân tàn nhẫn đáng sợ.
"Không có...” Tiêu Lạc lắc đầu phủ nhận, nếu hoàng thượng ở trong thân thể nam nhân với gương mặt sắt đá vốn có này của hắn, nàng chắc chắn sẽ khóc ra nước mắt luôn cho xem.
Hoàng thượng cất dao đi, Tiêu Lạc cắn môi hồi hộp nhìn từng động tác của đối phương, không biết mình đã sống hay chưa.
Nàng bặm bặm môi mấy lần, học theo những người khác đối với nàng mấy hôm nay, hành lễ với hoàng đế.
"Tham... Tham kiến bệ..."
Tiêu Lạc lắp bắp quỳ xuống nhưng bị hoàng thượng kéo mạnh tay chặn lại, lực đạo của hắn hơi mạnh làm nàng loạng choạng trượt té, may mắn được một bàn tay nhỏ nhắn đỡ lấy.
Hoàng thượng dựng nàng đứng thẳng dậy rồi trừng mắt cảnh cáo: “Ta nhắc lại lần cuối, không được dùng thân thể của ta làm ra những chuyện mất mặt như thế này. Rõ chưa?"
"Rõ... Rõ rồi thưa bệ hạ.” Tiêu Lạc khép nép đáp, lóng ngóng thế nào lại vuột mất cái đèn trên tay.
Bộp một tiếng.
Thân đèn nghiêng, dầu tràn, lửa bén.
Góc áo nàng, bốc khói cháy một phen..
"Ahhh!"
Tiêu Lạc hoảng sợ nhảy dựng, lửa lại được thế càng đốt gần hết vạt trung y. Nàng vội cởϊ áσ ra vứt xuống, làm sao lại rơi ngay vào đám cháy ở trên phần dầu tràn.
Tiêu Lạc ngốc nghếch do quá rối nên liền cầm bình trà định đổ nước vào dầu mà dập lửa.
"Ngươi!"