Từ trong những tán cây, thấp thoáng chim chóc bay lượn ríu rít, đều là những loài hiếm lạ, màu lông đặc biệt nàng chưa từng thấy qua, tiếng hót rất lảnh lót êm tai.
Khác với chim muông, bướm ong không huyên náo mà chỉ nhẹ nhàng lướt trên những đóa hoa tươi. Có một con bướm ngũ sắc bay đến đậu trên vai nàng, đáp cánh mấy cái lại bay vòng vòng xung quanh rồi mới trở về với rừng hoa yêu dấu của nó. Tiêu Lạc nhìn nó rất vui vẻ, khẽ cười.
"A~ Ngươi vừa thấy gì không? Hoàng thượng vừa mỉm cười đó. Ước gì ta là con bướm đó..."
"Ngươi không cần đầu nữa sao mà nói năng bừa bãi thế?"
"Các tỷ muội, chúng ta mau qua thỉnh an bệ hạ đi."
"Thần thϊếp tham kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Một loạt âm thanh yểu điệu ngọt ngào cùng vang lên, trước mắt nàng có một nhóm mỹ nhân đang bái kiến.
Đi đằng sau ai cũng đều có một nhóm mặt trang phục cung nữ, số lượng mỗi người mỗi khác, ít thì là một, nhiều thì đến cả hai bàn tay đếm không hết. Dù sao, vẫn không khoa trương được như nàng.
Tiêu Lạc đoán đây là cái dân gian đồn đại, hậu cung ba nghìn giai lệ của hoàng đế.
Quả đúng là không thẹn với lời đồn, những nữ nhân này, mỗi người một vẻ, đều xinh đẹp không kém gì muông hoa ở Thượng Uyển đình.
"Các nàng bình thân.” Tiêu Lạc ngây ngốc ngắm nhìn đánh giá, mãi mới cho các mỹ nhân đứng lên.
Ngoài nhóm phi tần đến bái kiến, còn một nhóm khác bên kia, dưới bóng mát của cây đại thụ, đang cùng nhau chơi đá cầu, vì quá mê say nên không nhận ra hoàng thượng đã đến.
Tiêu Lạc chớp mắt, nhận ra một điều thú vị.
Hướng Triệt đang thất thần nhìn về bên đó.
Khi Trương công nhẹ ho một cái, quả cầu bị một phi tần giật mình đá mạnh quá trớn bay đến ngay trên đầu nàng. Mọi người đều kinh sợ, chờ đợi trừng phạt theo quả cầu rơi xuống.
Tiêu Lạc híp mắt, nhắm chuẩn hướng bay, nhẹ nhàng dùng ngực hất cầu trở ra. Chân phối hợp đón lấy, trái cầu lại bị nâng lên hạ xuống, rồi chuyền qua chuyền lại, xoay vòng và lướt đi trên hai chân nàng.
Tiêu Lạc nâng cầu đến thuần thục uyển chuyển, đẹp đẽ từng đường nét biểu diễn cho bọn họ trố mắt ngắm nhìn.
Nàng xoay cầu trên cánh tay chuyền ra sau lưng, rồi đá từ dưới lên vẽ một vòng cong hoàn hảo trong không trung, cầu hạ xuống ngay đầu ngón tay nàng, xoay tròn thăng bằng trên đó.
"Hay quá! Bệ hạ kỹ thuật tuyệt đỉnh."
Các phi tần khác nghe thấy thì giật mình e dè nhìn qua. Phi tần vừa hô lên bất giác phát hiện mình đã hồ nháo trước mặt hoàng thượng, lo lắng ngậm mồm cúi đầu, trong miệng lí nhí sợ hãi. “Bệ hạ..."
"Bệ hạ vạn tuế...” Những phi tần cùng đá cầu nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên cả đi.” Tiêu Lạc nhìn phi tần vừa lên tiếng ban nãy. “Nàng tên gì?"
"Thần thϊếp là Uyển mỹ nhân, tên là Thẩm Uyển Nhi."
"Cầu của nàng nè, cầm lấy đi, đá rất hay."
Uyển mỹ nhân ngạc nhiên ngẩng đầu, nhận ra mình không bị trách phạt, mừng rỡ đáp lời. “Tạ ơn bệ hạ."
"Còn không mau nhận lấy.” Tiêu Lạc lắc lắc trái cầu.
"Vâng ạ."
"Được rồi, các nàng cứ tiếp tục chơi đi, trẫm đưa tam hoàng tử và Lả thái sư của Đại Thổ đi ngắm hoa đây."
Nàng lại liếc sang Hướng Triệt, hắn vẫn đang ngây ngốc nhìn vào nhóm phi tần đá cầu ban nãy, đúng là nam nhân, không dễ gì qua được mỹ sắc.
Dường như phát hiện ra ánh nhìn châm chọc của nàng, Hướng Triệt liền khôi phục thần tình như không có gì nhìn lại.
"Tuân mệnh bệ hạ.” Các phi tần nhận mệnh, một số trở về cung của mình, số còn lại cùng nhau đến bên một góc khác ngắm hoa nói chuyện.