Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 12: Ngắm hoa thưởng nguyệt

Trên đường từ Thanh Tâm điện trở về, Tiêu Lạc quyết định đi bộ để thở hít khí trời lưu thông khí huyết.

"Tham kiến bệ hạ."

Lả thái sư đi dạo đến đây là đã sẵn có ý đồ đón đường nàng nên vừa thấy liền tiến lên hành lễ. Hôm nay ông ta có thái độ tốt hơn hẳn hôm qua.

"Hoàng huynh kim an!"

Tam hoàng tử đã được Lả thái sư dặn trước nhưng vẫn vùng vằng tìm một cách xưng hô khác mà không gọi nàng là bệ hạ. Kệ, Tiêu Lạc cũng không để tâm chấp nhất diễn xuất hai mặt của tên Hướng Triệt này làm gì.

Bây giờ thì Tiêu Lạc chỉ muốn chui vô kiệu để thị vệ khiêng thẳng về Hiên Vân điện cho rồi. Vừa mới thoát được đám đại thần kia, lại gặp thêm hai vị sứ giả “ngoại quốc” này nữa (ngoại quốc đối với Tiêu Lạc, nhưng là đến từ quê nhà của Hướng Vân đế). Thật là rối hết cả não.

"Ờm, bình thân đi.” Tiêu Lạc định nói xong liền đi ngay. Nhưng đâu dễ.

"Bệ hạ đang đi dạo sao? Chúng ta cũng đang đi thăm thú hoàng cung này. Nghe nói Thượng Uyển đình là chốn thần tiên nơi hạ thế, nổi danh đã lâu, thật sự rất mong được hầu bệ hạ đến Thượng Uyển đình một phen để mở mang tầm mắt."

Lả thái sư mở lời, không cho nàng kịp chạy.

Hướng Triệt bên cạnh còn thêm thắt vô, hắn miêu tả xuất thần như thế này, khiến nàng cũng muốn đi xem thử thế nào.

"Đúng vậy hoàng huynh, nghe nói Thượng Uyển đình trồng hơn trăm loại hoa hiếm, khoe sắc quanh năm, tỏa hương ngào ngạt động lòng người. Phía sau có hàng cổ thụ cao lớn phủ mát một vùng, lại có chim uyên, chim yến, có thiên nga, có linh tuyền... Nơi tuyệt vời như vậy ở ngay trong cung điện của hoàng huynh mà ta lại chưa được nhìn qua. Thật tiếc nuối..."

Tiên cảnh chốn trần gian sao, còn gì hấp dẫn nàng hơn?

"Được rồi, Trương công công, đến Thượng Uyển đình."

"Vâng thưa bệ hạ. Vậy còn cơm trưa? Người có muốn dùng cơm ở đó luôn không?"

Trương công công quả nhiên chu đáo, biết nàng đang đói bụng luôn. “Cứ vậy đi."

Trời đang trưa nắng, dù có ô lớn che phía sau thì Tiêu Lạc vẫn thấy nóng vô cùng. Nhất là khi bị bó trong bộ long bào dày mấy lớp vải, cả thêm cái long mão vướng víu trên đầu, tổng lại chừng mấy mươi lạng có hơn.

Tại sao Thượng Uyển đình xa như vậy lại cùng nhau cuốc bộ trong trời nắng thế kia? Hả, mọi người?

Khoảnh khắc bước vào Thượng Uyển đình, Tiêu Lạc liền cảm thấy không khí ngay lập tức dịu lại, man mát lành lạnh. Sự khác biệt giữa lò lửa bên ngoài và trong đây, chẳng khác gì đang bị nướng lại được ngâm mình trong nước mát, sảng khoái vô cùng.

Làm sao lại có thể khác biệt như thế kia chứ, quá thần kỳ luôn!

Tuy cảnh thì đẹp, nhưng Lả thái sư đi bên cạnh cứ liên tục bắt chuyện, hai câu ngợi khen phong cảnh thì một câu lái qua chính sự quốc gia. Tiêu Lạc lại bị mỹ cảnh của Thượng Uyển đình làm cho mê mẩn, cả đoạn đường im lặng làm ngơ ông ta mà tập trung thưởng hoa, lâu lâu sẽ gật đầu một cái có lệ.

Càng bước đi Tiêu Lạc lại càng hoa mắt choáng ngợp. Không giống với vẻ đẹp thuần túy hoang sơ của hoa cỏ tự nhiên nơi nàng ở, Thượng Uyển đình này mỗi một bông hoa ngọn cỏ đều được sắp xếp cắt tỉa và kết hợp hình dạng màu sắc với nhau đến mức hoàn mỹ.

Nhìn vườn hoa lớn với đủ sắc đủ hương, quả thật giống như đang đi giữa phép thuật của thần tiên.

Cứ cách một nhóm hoa thì sẽ là khoảng cỏ nhỏ xanh mướt, giẫm lên cỏ như đi trên mây, mềm mại và còn có chút bồng bềnh nhẹ dưới chân.

Bên cạnh tường có những cây lớn, tán rộng và cao, thân một vòng tay ôm không trọn hết, Tiêu Lạc không biết đó là cây gì, nhưng cực kỳ dung hòa với cảnh sắc tuyệt đẹp xung quanh.