Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 11: Tiêu Lạc ra quyết định

"Không biết Cố lão tướng có đề xuất gì không?” Lưu đại nhân là người đầu tiên đáp lại, trước Cố Thừa Nghiêm tướng quân, hắn ta vẫn thấy mình không đủ uy thế.

"Hừ, các người quên mất mình đang ở đâu rồi? Hoàng thượng còn ngồi trên kia, các vị đã nháo loạn Thanh Tâm điện, thể thống ở đâu?"

Các vị đại thần được nhắc nhở mới giật mình nhận ra. Tại sao hôm nay bọn họ lại có thể lẩm cẩm tới mức ồn ào ngay trước mặt của hoàng đế bệ hạ chứ.

Đều là vì cảm giác nguy hiểm hôm nay quá ít so với bình thường nên bọn họ mới sinh ra quen theo thói tự mình tranh luận lúc còn ở tiền triều.

Đúng vậy, so với hoàng đế chính thống của Đông Nguyệt lúc trước nhu nhược thiếu quyết đoán thì tân hoàng đế lại nguy hiểm tàn nhẫn vô cùng.

Trong số những kẻ vừa làm loạn ở đây, có một số là đại thần của tiền triều, bốn năm trước khi thành Đông Thanh đại bại đã quy thuận Hướng Vân đế. Nói theo lẽ thường và theo cái nhìn của con dân Đông Nguyên thì chính là làm tay sai cho giặc.

Trước khi bị Hướng Vân đế chinh phạt, lãnh thổ này gọi là Đông Nguyên quốc. Vì có chữ Nguyên trong họ của hoàng đế triều đại trước nên đổi thành Đông Nguyệt, ứng với ngày thay triều hoán vị năm đó là vừa đúng ngay trăng tròn.

Từ đó không ai dám nhắc đến Đông Nguyên quốc, có chăng chỉ là trong suy nghĩ.

Những thần tử phản lại Nguyên triều đều phải công nhận rằng, Hướng Vân đế này mới giống quân vương thực thụ, Đông Nguyệt quốc bây giờ mới giống với bộ mặt mà nó nên có.

Đông Nguyên quốc hoang tàn trong quá khứ, cùng với Nguyên triều suy yếu đã chết đi vào đúng thời điểm cần phải biến mất nhất.

"Bệ hạ khai ân, chúng thần biết tội!"

Tất cả đại thần trên Thanh Tâm điện trừ Cố lão tướng ra đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội. Cố Thừa Nghiêm chờ bọn họ quỳ gối nghiêm chỉnh, cũng quỳ một chân hành lễ với nàng.

"Bẩm hoàng thượng, thần có lời muốn thưa."

Cuối cùng cũng có đất diễn, Tiêu Lạc tỏ ra trầm tĩnh đáp: “Cố khanh cứ nói."

Các vị đại thần không hề được bệ hạ để tâm, không phán tội cũng không cho đứng lên, bọn họ cho rằng đây là ý răng đe của người.

Nhưng sự thật là, do nàng căng thẳng quá nên quên.

"Gia cố đê điều phòng lũ ở Yên Phong có phải là quan phủ thất trách hay không chưa kể đến, nhưng dân chúng lầm than thì không thể không lo. Thần kiến nghị Ngự sử đài cử người đến Yên Phong điều tra tường tận. Còn về thực phẩm và dược liệu, có thể tiếp tế trước một nửa số lương thực. Tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt rồi sau đó tìm đường suy tính."

"Được, Cố khanh nói có lý, các khanh còn ý kiến gì không?"

Tiêu Lạc vốn không biết phải giải quyết làm sao với mấy người này, may có Cố lão tướng bắt cho một con đường, nàng dĩ nhiên phải vịn vào mà đi.

Các đại thần còn lại thấy đã có quyết định của hoàng đế, có thể nói thêm gì. Lưu đại nhân và Dư đại nhân vốn còn lời mắc nghẹn, nhưng cũng đành nuốt lại vào trong.

Không ai dám nghi ngờ hay chống lại trước mặt Hướng Vân đế này. Sau buổi thượng triều hôm đó, Tiêu Lạc đã rút ra như vậy, nàng cũng tin vào vị thế của mình hơn nên đỡ sợ.

Nếu nàng là vua, thì ai dám chém đầu nàng? Đây là thân thể của Hướng Vân đế, ai dám nghi ngờ? Lúc nghĩ những điều này, Tiêu Lạc đã quên mất tấu chương...

Một buổi thượng triều kết thúc đã vắt hết sức lực cả ngày làm đồng lúc bình thường của Tiêu Lạc. Thì ra đất nước của nàng lại có nhiều vấn đề như vậy.