Hoàng Đế Bị Đổi Thân Xác Ép Tôi Nạp Hắn Vào Hậu Cung

Chương 10: Thượng triều

Đêm đó Tiêu Lạc không ngủ.

Nàng đã cố vận hết công lực của cái đầu để qua được ngày mai. Cái triều đại quá đáng gì thế này, hoàng thượng đã nói không khỏe, thần tử các người còn bắt ta tiếp khách, lại bảo ta phải thượng triều.

Mà thật ra, nàng đã biết thượng triều là như thế nào đâu!

Hoàng đế quả thật chẳng dễ làm.

...

Canh năm, tại Thanh Tâm điện.

"Thưa bệ hạ, kiến nghị mà vi thần dâng lên trong tấu chương người đã xem qua chưa? Đó là một vấn đề cấp bách ở thành Sở An, khẩn xin bệ hạ sớm phê chuẩn."

Tiêu Lạc: “..."

"Hm hm... Trẫm biết rồi."

Một đại thần khác lại bẩm báo.

"Bẩm hoàng thượng, danh sách cho kỳ tuyển tú năm nay đã được duyệt qua rồi ạ, do mùa lúa vừa rồi bị trễ, thần xin kiến nghị dời thời gian tuyển chọn đến sớm hơn."

Tuyển tú là gì nhỉ? Thôi kệ ừ đại cho qua.

"Được."

"..."

"..."

"Thưa bệ hạ, năm ngày trước lại có một trận lũ lớn quét qua thành Yên Phong của Yên Phong châu.”

“Toàn bộ cây giống và đất đai mới được cải tạo sau trận lũ trước đều bị cuốn đi. Dân chúng đều đang phải tị nạn trong thành, không có nơi ở, không có thực phẩm... Số người bị thương trong nạn lũ lại quá nhiều, thiếu thốn thầy thuốc và thảo dược để chữa trị. Thành Yên Phong bây giờ như ngồi trên đống lửa, thỉnh bệ hạ phát lương cứu tế thêm lần nữa."

Một lão thần quỳ dưới điện thương tiếc trình bày. Tiêu Lạc cảm thấy ông ta rất lo cho dân, lại nghe người già trẻ nhỏ côi cút không nơi nương náu mà đau lòng đồng cảm.

Nhưng nàng còn chưa biết nên nói gì thì đã có một đại thần khác lên tiếng:

"Thưa bệ hạ, thần có điều muốn nói. Năm nay mất mùa không phải mình Yên Phong châu, kho lương sau khi phân phát đã cạn kiệt chỉ còn vừa đủ cung cấp cho quân sĩ. Lần trước tiếp tế cho Yên Phong đã nhiều hơn những nơi khác rồi, bây giờ nếu theo ý Dư đại nhân lại phát lương thì e là ở Đông Thanh sẽ thiếu hụt mất. Đó là chưa tính nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra..."

Dư đại nhân, người đã đề nghị mở kho lương, nghe thấy liền phản bác:

"Yên Phong ở vùng núi cao, thiên tai là không thể tránh, thiệt hại lại càng nặng nề hơn. Nếu không tiếp tế kịp thời thì hậu quả nặng nề, lòng dân chao đảo. Ai cũng biết, tình hình Đông Nguyệt quốc mấy năm nay vốn không yên bình, muốn thịnh quốc trước phải yên dân. Hơn một vạn dân ở Yên Phong châu đều đang cầu cứu, không lẽ Lưu đại nhân muốn để mặc dân chúng, chỉ lo cho mình ở kinh đô phải ăn thiếu bữa?"

Lưu đại nhân cũng không chịu thua, liền đáp lại:

"Biết rằng Yên Phong hay gặp thiên tai, nhưng tháng trước chẳng phải hoàng thượng đã hạ lệnh củng cố đê điều kiên cố hơn gấp hai lần để phòng bị dư chấn của đợt lũ. Như vậy có phải do quan lại Yên Phong châu làm việc thất trách hay không? Dư đại nhân vì sao không nhắc đến? Hay vì quan tri phủ ở đó là học trò của ngài?"

Nghe đến đây, Tiêu Lạc lại cảm thấy Lưu đại nhân nói rất có lý. Nàng thấy ai cũng có chỗ đúng, không biết nên làm gì, tiếp tục ngồi nghe hai vị đại thần tranh luận. Đơn thuần như nàng, chính là dễ bị dắt mũi đó.

"Không phải như vậy. Bệ hạ, thần không hề bao che cho môn hạ. Nhưng tình hình ở Yên Phong có nhiều ẩn tình chưa thể điều tra được, còn chưa biết có phải là lỗi do quan phủ hay không."

"..."

Hai vị đại nhân mỗi người một lý, Thanh Tâm điện bị hai người cãi đến căng thẳng, một vài vị đại thần khác có ý can ngăn, một số lại ủng hộ người này, phản đối người kia.

"Tất cả trật tự đi."

Một lão thần dường như rất có uy quyền vừa lên tiếng, mọi người đều im lặng.