Buổi sáng hôm sau, không khí trong đoàn phim có phần náo nhiệt hơn thường lệ. Một vài người lướt qua nhau đều rì rầm chuyện gì đó, chủ đề xoay quanh cái tên quen thuộc – Hoàng Ly.
“Nghe nói cô ấy khỏi bệnh rồi, hôm nay quay lại đoàn luôn.”
“Vai chính mà, quay bao lâu không có cô ấy, chị Linh phải sắp lại cả lịch quay.”
“Ừ, hồi đó cô ấy sốt cao phải nhập viện, ai ngờ kéo dài gần cả tháng.”
Trình Lạc ngồi một góc phía sau lều nghỉ, tay vẫn lật kịch bản như thường lệ, nhưng mắt chẳng đọc được chữ nào.
Hoàng Ly là một diễn diên nữ đang nổi, cũng nhờ có cô ấy tham gia mà bộ phim cậu đang quay có thể tiếp tục. Trong phim, cô ấy là nữ cảnh sát tài năng, cá tính, sẽ thành đôi với nam chính – Khang Duy.
Trình Lạc không có ác ý gì với cô ấy, nhưng cậu thích Khang Duy mà, trong lòng vẫn cảm giác ngột ngạt khó hiểu.
Chẳng bao lâu sau Hoàng Ly đã đến, cô mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản cùng với quần jean ống rộng, trông rất trẻ trung.
“Chào mọi người nhé, hồi giờ tôi đã làm lỡ thời gian của mọi người nhiều rồi, sau này mong mọi người giúp đỡ ạ.”
Cô lịch sự chào mọi người rồi chạy qua trao đổi với đạo diễn.
Trình Lạc vẫn ngồi yên ở góc khuất, ánh mắt vô thức nhìn theo Hoàng Ly nhưng lại nhanh chóng dời đi.
“Trình Lạc, lát nữa có cảnh ở khu nhà hoang, cậu chuẩn bị nhé.” Trợ lý đạo diễn đi ngang qua, tiện thể nhắc cậu một câu.
“Dạ, em biết rồi.” Trình Lạc gật đầu, giọng bình thản.
Lúc này, Hoàng Ly vừa nói chuyện xong với đạo diễn thì quay đầu về phía cậu. Cô mỉm cười nhẹ, bước lại gần: “Trình Lạc phải không? Trước giờ toàn nghe tên thôi, hôm nay mới gặp trực tiếp.”
Trình Lạc đứng dậy lịch sự: “Chào chị Hoàng Ly, em là Trình Lạc.”
“Cảm ơn cậu thời gian qua đã gánh mấy phân cảnh giúp tôi nhé.” Cô cười rất tự nhiên, nhưng ánh mắt thì lại quan sát cậu rất kỹ.
“Em chỉ cố gắng làm tốt phần việc của mình thôi ạ.” Trình Lạc mỉm cười đáp, lịch sự vừa đủ, không xa cách nhưng cũng chẳng quá gần gũi.
Cùng lúc đó, Khang Duy từ xa bước đến. Anh mặc bộ đồ cảnh sát đã vào vai, vừa thấy Hoàng Ly đã nở nụ cười: “Ly, cô khỏe rồi à? Trông tươi tỉnh thế.”
“Khỏe rồi, cảm ơn anh hôm trước đã gửi thuốc.” Hoàng Ly nhìn anh, nụ cười mang chút thân thiết không giấu được.
Trình Lạc im lặng.
Cậu đứng ở giữa hai người, cảm thấy như thể mình vô hình.
“Trình Lạc cũng sắp diễn với tụi mình cảnh chung đó, thử thách đây.” Khang Duy lên tiếng, quay sang nhìn cậu.
Cậu mỉm cười nhẹ, gật đầu: “Em sẽ cố gắng ạ.”
Có vẻ anh và cô khá thân thiết.
Cảnh quay buổi chiều diễn ra tại một khu nhà hoang được dựng bối cảnh làm hiện trường phá án. Hoàng Ly và Khang Duy đều có mặt trong phân đoạn này, kịch bản không nhiều lời thoại, chủ yếu là biểu cảm và ánh mắt.
Máy quay lăn bánh, một nhân vật phụ khác ngồi co người trong một góc, khuôn mặt lấm lem, ánh mắt hoang mang khi thấy hai cảnh sát – Hoàng Ly và Khang Duy – bước vào. Cậu ấy ngẩng đầu, ánh nhìn chạm vào Khang Duy đầu tiên, rồi thoáng dao động khi thấy Hoàng Ly ở phía sau.
“Cậu là Lâm Khải?” Hoàng Ly hỏi, giọng cứng rắn nhưng mang chút dịu dàng.
Cậu ấy gật đầu, ánh mắt run rẩy: “Tôi… tôi không gϊếŧ người…”
“Chúng tôi tin cậu. Nhưng cậu phải theo chúng tôi về đồn để phối hợp điều tra.” Khang Duy nói, bước tới gần.
Máy quay lia từ cận cảnh gương mặt cậu ấy rồi xoay sang biểu cảm phối hợp giữa hai cảnh sát. Diễn xuất của mọi người hòa quyện khá tốt, đặc biệt là ánh mắt, thứ không cần thoại nhiều nhưng vẫn truyền tải được sự mâu thuẫn, lo sợ và tin tưởng.
“Cắt! Tốt lắm, mọi người nghỉ 10 phút!” Đạo diễn gật đầu hài lòng.
Hoàng Ly nói chuyện với mọi người rồi quay sang Trình Lạc, hỏi cậu: “Thấy bảo cậu sắp kết thúc vai rồi hả?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt không mang vẻ khách sáo.
“Dạ. Cảnh còn lại chắc không nhiều đâu ạ.” Cậu gật đầu, giọng nhẹ như gió.
“Tiếc ghê. Tôi mới quay lại đã chuẩn bị chia tay một đồng nghiệp đáng yêu như cậu.” Hoàng Ly trêu đùa, khiến Khang Duy cũng cười khẽ. Không khí giữa ba người bất giác trở nên thoải mái hơn rất nhiều.