Trình Lạc cúi đầu, nhặt một chiếc lá khô, vo nhẹ trong lòng tay.
“Anh có bao giờ nghĩ đến chuyện dừng lại không?”
“Có.” Anh thở dài – “Nhưng rồi lại quay tiếp. Vì ngoài việc này, tôi không giỏi thứ gì khác.”
Câu nói đơn giản nhưng khiến Trình Lạc ngẩn người một lúc.
Cậu nhìn anh, rồi bất giác nói: “Nếu một ngày anh không đóng phim nữa, em sẽ mời anh đến tiệm bánh.”
“Làm gì?” Anh nghiêng đầu hỏi.
“Ngồi đó, ăn bánh, uống trà, ngắm mèo.”
Khang Duy bật cười, tiếng cười trầm ấm lan trong không gian yên tĩnh. “Nghe như người già nghỉ hưu ấy.”
“Thì già rồi còn gì, cả em lẫn anh đều không còn trẻ nữa.”
“Cậu còn nhỏ hơn tôi tận mấy tuổi mà. Nếu cậu mở tiệm bánh tôi sẽ đến làm khách.”
“Em nói vậy thôi, anh không cần nể mặt em thế đâu.” Trình Lạc vân vê đầu ngón tay.
Sao đây? Khang Duy dịu dàng quá trời.
---
Ngày thứ mười ba trên phim trường, đoàn bước vào cảnh quay ngoài trời. Hôm nay là một trong những cảnh quan trọng: nhân vật của Trình Lạc bị truy đuổi, chạy dưới mưa đêm, trượt ngã, rồi gặp lại nhân vật của Khang Duy.
Trước giờ bấm máy, tổ đạo cụ đã chuẩn bị dàn phun nước công suất lớn. Mưa nhân tạo sẽ bắt đầu khi Trình Lạc chạy đến đoạn giữa con hẻm.
“Lạc ơi, nhớ là khi ngã thì nghiêng vai trái, để mặt quay về máy, chân đừng chống thẳng, kẻo trẹo.” Chị Linh nhắc.
“Dạ.” Cậu gật đầu, khởi động tay chân kỹ lưỡng. Bộ đồ mặc hôm nay mỏng và thấm nước nhanh, bên trong dán thêm miếng giữ nhiệt nhưng vẫn lạnh buốt.
Khang Duy đứng phía xa, đã hóa trang xong. Áo khoác đen, giày da, mắt nghiêm lại theo đúng vai diễn. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn về phía Trình Lạc đang vươn vai, co duỗi đầu gối.
“Chuẩn bị!”
“Máy!”
“Diễn!”
Ngọn đèn pha bật sáng, màn mưa đổ ào xuống.
Trình Lạc lao ra khỏi góc tối, bước chân lảo đảo như thật, mưa tạt vào mặt, nước thấm qua áo khiến cậu rùng mình. Khi tới đoạn ngã, cậu khựng lại nửa giây, rồi theo đà té xuống nền xi măng ướt sũng.
“Cắt!”
“Ổn không?” Chị Linh chạy đến.
“Ổn ạ.” Trình Lạc đứng dậy, nhưng cậu nhăn mặt, đầu gối trái ê ẩm, chắc do trượt mạnh quá.
Khang Duy không nói gì, bước đến gần, cúi người nhìn qua lớp quần ướt: “Chảy máu rồi.”
Trình Lạc giật mình: “Không sao đâu, xây xát nhẹ thôi.”
“Đi băng lại trước đi, đừng để nhiễm trùng.”
“Em quay thêm được một cảnh nữa.”
Anh không đáp, chỉ quay sang nói với trợ lý: “Lấy hộp y tế.”
Bầu không khí khựng lại.
Một lúc sau, cả hai ngồi dưới mái hiên bên hông phim trường, nơi đèn sáng dịu hơn và yên tĩnh. Khang Duy mở hộp, cẩn thận lau vết trầy trên đầu gối Trình Lạc.
“Không quen đóng cảnh hành động thì nên dùng đệm gối.” Anh nói, giọng đều đều.
“Em không muốn làm phiền tổ đạo cụ.” Trình Lạc nhìn đi chỗ khác, tai hơi đỏ.
“Cậu là diễn viên, không phải siêu nhân. Đóng cảnh mưa là đủ cực rồi, còn chảy máu làm gì?”
“Anh đang lo cho em à?” Cậu buột miệng hỏi.
Khang Duy ngẩng lên, hơi khựng lại một giây. Sau đó, anh cười nhẹ: “Tôi lo cho cảnh quay. Nếu cậu bị thương nặng, đoàn sẽ phải lùi lịch.”
Trình Lạc bật cười. “Biết thế nào anh cũng nói vậy.”
Anh dán băng cá nhân lên, không đáp lại câu đùa, nhưng cử chỉ vẫn rất nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau thêm.
Một lúc sau, trợ lý đạo diễn lại gần: “Cảnh tiếp theo không cần mưa nữa, nhưng trời sắp tối, mình quay luôn chứ anh Duy?”
Khang Duy nhìn Trình Lạc: “Cậu ổn không?”
Trình Lạc đứng dậy, vươn vai, cười tươi: “Ổn ạ, diễn thêm một cảnh rồi nghỉ ăn tối.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Trình Lạc nhìn anh, không nói gì.
Sao lại lo cho cậu vậy chứ.
Dù chỉ là bạn bè.
Dù anh chẳng hề biết…