Buổi tối, về lại chỗ ở tạm trong khu nhà trọ dành cho đoàn phim, Trình Lạc tắm rửa xong thì bước ra, thấy Khang Duy đang ngồi trên giường, mắt dán vào điện thoại.“Anh còn đang xem kịch bản à?” Cậu hỏi, lau tóc.
“Không, đang xem đoạn hậu trường hôm nay quay. Có cảnh cái cậu chiều nay ngẩng đầu nhìn tôi với Ly, nhìn đúng tội nghiệp.” Khang Duy bật cười.
Trình Lạc giả vờ nhăn mặt: “Chê người ta diễn à?”
“Không, tôi nói là diễn tốt. Thật luôn.” Anh gập điện thoại, nhìn sang: “Với cả, cậu dạo này nói chuyện thoải mái hơn rồi đấy.”
“Chắc tại chị Hoàng Ly dễ gần ạ.” Trình Lạc ngồi xuống mép giường, khẽ cười.
“Ừ, Ly hòa đồng lắm, mà tôi cũng thấy mấy lần hai người cười đùa. Không ngờ hợp nhau ghê.”
Trình Lạc chợt ngước lên, ánh mắt mang chút bất ngờ rồi dịu lại. “Chị ấy tốt thật. Không kiểu cách như em nghĩ ban đầu.”
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều. Khang Duy chợt chống tay lên đầu gối, quay sang cậu:
“Trình Lạc này.”
“Dạ?”
“Hết phim này cậu định rời nghề hả?”
Trình Lạc lặng đi một lúc rồi khẽ nói: “Dạ, bữa em có viết vài truyện nhỏ cũng khá hot, đạo diễn Lưu bên thành phố B nói muốn dựng thành phim. Chắc em cũng theo để kiếm thêm tiền để mở tiệm bánh. Em thích làm bánh từ nhỏ.”
Khang Duy gật gù: “Ừ, hợp với cậu. Nhẹ nhàng, sạch sẽ, tinh tế.”
“Anh thấy em hợp làm bánh hơn làm diễn viên à?” Cậu cười, hơi châm chọc chính mình.
“Không, tôi thấy cậu hợp với những thứ làm người khác cảm thấy dễ chịu.” Anh nói, giọng rất nhỏ nhưng rõ ràng.
"Nhưng mà sao ban đầu cậu lại theo nghề này, hình như còn học bài bản nữa?"
"Em có học đại học Sân khấu Điện ảnh, tại ba em là đạo diễn, cũng không nổi lắm đâu ạ, nhưng ba em muốn em diễn xuất. Lúc đó thì em thấy cũng thú vị nên theo học, giờ có lẽ bản thân sẽ không theo nghề này được lâu dài."
"Ừ, cũng đúng. Thôi đi ngủ nhé." Anh nói rồi bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Trình Lạc quay đầu đi, che giấu ánh mắt chao đảo. Cậu biết rõ, chỉ cần Khang Duy vẫn là người ấy – ấm áp, vô tình nói những câu khiến người ta lỡ rung động – thì cậu chẳng thể rút lui dễ dàng như vậy được…
Những ngày sau đó, Trình Lạc dần dần có nhiều cảnh quay chung với Hoàng Ly hơn. Dù là vai phụ, nhưng do tính chất mạch phim, nhân vật của cậu vẫn cần tương tác nhiều với vai nữ chính. Lúc đầu chỉ là vài câu thoại ngắn, sau này có cả cảnh chạy trốn cùng nhau, nấp trong kho hàng, hoặc bị truy đuổi giữa đêm mưa.
“Chạy đi! Mau!” Hoàng Ly kéo tay Trình Lạc chạy băng qua một hành lang tối.
Cậu vừa chạy vừa thở gấp, tay nắm chặt lấy cô để khỏi trượt ngã. Trời đổ mưa bất chợt, nước tạt vào mặt lạnh buốt. Máy quay vẫn chạy, đạo diễn không hô cắt – vì cả hai phối hợp quá ăn ý.
Khi cảnh kết thúc, cả hai ướt sũng như chuột lột. Trình Lạc khẽ ho, định tìm khăn lau mặt thì đã thấy Hoàng Ly dúi vào tay cậu một cái khăn nhỏ, hơi ấm, mùi lavender thoang thoảng.
“Trùm lên đi, cậu lạnh run rồi kìa.” Cô vừa nói vừa xoa tay cậu một cái, ánh mắt có phần lo lắng.
Trình Lạc hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Cảm ơn chị.”
“Đừng khách sáo vậy hoài. Gọi chị hoài nghe già lắm, gọi tôi là Hoàng Ly là được rồi.”
Cậu bật cười, gật đầu: “Dạ.”
Từ hôm đó, không hiểu sao hai người cứ như tự nhiên mà thân hơn. Trình Lạc bắt đầu quen với tiếng cười thoải mái của cô, quen với cách cô hay chọc ghẹo mình khi đọc thoại sai.
“Cậu kén ăn ghê, cái gì cũng bỏ lại nửa.” Hoàng Ly chống cằm nhìn hộp cơm của Trình Lạc.
“Không phải kén đâu ạ… chỉ là em không ăn được thịt nhiều mỡ.” Cậu chống chế.
“Mai tôi mang đồ ăn cho. Tôi làm salad rau củ, không dầu mỡ, đảm bảo vừa miệng cậu.”
Cậu tưởng cô chỉ nói vậy, ai ngờ hôm sau thật sự có một hộp salad trong tay cô, còn cẩn thận ghi tên cậu bằng giấy note nhỏ.
“Đây. Không ăn hết là giận đấy.”
Trình Lạc ngơ ngác cầm hộp thức ăn, tim như có ai ném nhẹ một viên đá cuội – không mạnh, nhưng gợn lên từng vòng sóng.
Dường như cô muốn thân thiết hơn với cậu, mà cậu lại giữa khoảng cách với cô vì Khang Duy.
Thật ra không cần thiết lắm nhỉ, giữa hai người họ cũng không có gì cả, có lẽ trước đó cậu hơi ích kỷ rồi.