Giam Cầm Thị Vệ Câm Ốm Yếu

Chương 20: Ra cung

Tuy nhiên, lời đồn cuối cùng cũng đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng lập tức sai người tuyển mấy thiếu niên dung mạo tuấn tú, mềm mại như nước, đưa vào Đông cung. Từ đó, chuyện "Thái tử thích nam sắc" lan truyền khắp hoàng cung. “Điện hạ, Hoàng thượng sai người đưa ba thiếu niên đến Đông viện, an trí ở sương phòng.” Tổng quản bước vào, cúi đầu bẩm báo.

Tiêu Chiết Uyên vẫn không rời mắt khỏi Cẩm Duật, khẽ cười:

“Cả Đại Ung đều truyền miệng rằng Thái tử hoang da^ʍ vô độ. Bây giờ ngay cả Hoàng thượng cũng muốn ‘hỗ trợ’ một tay, không diễn tiếp chẳng phải uổng phí tâm tư người trên sao? Đưa họ vào đây.”

Chẳng bao lâu, tổng quản dẫn theo ba thiếu niên dung mạo diễm lệ, dáng người mềm mại đi vào. Vừa trông thấy, họ đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

“Tham kiến Thái tử điện hạ.”

Mỗi người một vẻ, quyến rũ lẳиɠ ɭơ, chỉ cần liếc qua, Tiêu Chiết Uyên liền đoán được là ai chọn. Đôi mắt hắn phủ một lớp sương mờ, cảm xúc khó đoán.

Cẩm Duật liếc nhìn, thấy ánh mắt Tiêu Chiết Uyên âm trầm lạnh lẽo, cũng không vùng vẫy nữa. Y lặng lẽ nhìn màn kịch này, như xem một trò cười.

“Tiểu Thất thấy, trong ba người đó ai là người đẹp nhất?” Tiêu Chiết Uyên bất ngờ ghé sát, hơi thở nóng rực phả vào cổ y. Cẩm Duật nghiêng người né tránh, không trả lời.

“Ghen rồi sao?” Hắn cười khẽ.

Cẩm Duật lạnh mặt, thầm nghĩ đúng là có bệnh.

Thấy y im lặng, Tiêu Chiết Uyên vẫn cố hỏi cho bằng được. Cuối cùng, Cẩm Duật qua loa chỉ đại một người, thật ra y chẳng thấy ai đặc biệt.

“Nhưng ta thấy… chẳng ai bằng Tiểu Thất của ta cả.” Tiêu Chiết Uyên nói xong, cúi đầu hôn lên cổ tay y. Động tác như thể yêu thương đến khắc cốt ghi tâm, nhưng thực chất là cố tình diễn trò cho người khác xem.

Đồ điên…

Cẩm Duật nghiến chặt răng, trong mắt tràn đầy oán hận, chỉ hận không thể xé rách lớp mặt nạ giả tạo kia của Tiêu Chiết Uyên.

Hắn dĩ nhiên biết Cẩm Duật chán ghét mình, biết y luôn nhẫn nhịn. Chính sự trầm lặng cố gắng giữ bình tĩnh ấy lại càng khiến hắn thích thú, thích nhìn Cẩm Duật từng chút một đánh mất vẻ lãnh đạm ban đầu.

Giữa hai người ngùn ngụt sát khí, nhưng người ngoài nhìn vào lại tưởng như tình ý mặn nồng. Ba thiếu niên liếc nhìn nhau, lặng lẽ ngẩng đầu quan sát.

Thái tử đúng là sủng ái tiểu thị kia thật…

“Nhìn rõ chưa?” Tiêu Chiết Uyên quay đầu, lạnh giọng nói với ba người đang quỳ:

“Biết phải bẩm báo lại thế nào rồi chứ?”

“Vâng…” Cả ba răm rắp nghe theo, vội vàng lui ra ngoài.

Người vừa đi, Cẩm Duật lập tức đứng dậy bỏ đi.

“Đi xuống đi.” Tiêu Chiết Uyên phất tay.

Cẩm Duật khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.

Trần Khâm bước tới, đưa khăn tay cho hắn:

“Điện hạ…”

“Sao thế?” Tiêu Chiết Uyên ngẩn người.

“Ngài… không phải vẫn luôn ghét bị người khác chạm vào sao…”

“Không cần, ta muốn tắm, ngươi đi chuẩn bị nước.” Tiêu Chiết Uyên nhéo nhéo sống mũi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Vâng.” Trần Khâm nhận lệnh, trong lòng thầm nghi hoặc. Chẳng phải trước đây điện hạ chạm phải ai cũng phải rửa tay ngay sao? Hôm nay sao lại không để ý?

---

Cẩm Duật đồng ý lời Trần Khâm, dạy hắn mấy chiêu thức của Huyền Ưng Các. Vì vậy chưa tới mấy ngày, hai người đã bắt đầu luyện tập cùng nhau.

Nắng sớm vừa lên, Đông Cung ngập trong ánh sáng dịu dàng. Thế nhưng trong sân nhỏ của điện Trường Nhạc, đao kiếm loang loáng, khí thế sắc bén vang dội bốn phía. Trần Minh ngồi trên mái nhà, khoanh tay quan sát Cẩm Duật và Trần Khâm đang giao đấu dưới sân.

Cẩm Duật là một trong những sát thủ trẻ tuổi nổi danh nhất giang hồ, thế mà khi đối đầu với ảnh vệ do đích thân Thái tử huấn luyện, y vẫn không hề rơi vào thế yếu. Nhiều lần Trần Khâm bị y ép đến mức phải lui liên tiếp.

Chiêu thức của Cẩm Duật sắc bén, tàn nhẫn, luôn nhằm vào chỗ yếu. Trần Minh nhìn mà cau mày, không khỏi đề cao cảnh giác.

“Vυ't!”

Mũi kiếm của Cẩm Duật dừng ngay trước cổ Trần Khâm, chỉ cách một tấc. Y không biểu cảm gì, lặng lẽ thu kiếm về.

Trần Khâm đứng thẳng dậy, cười khiêm tốn: “Quả thực lợi hại… Đa tạ Cẩm công tử chỉ giáo.”

“Ngươi cũng không tệ.” Cẩm Duật đưa kiếm trả lại, vừa quay đầu thì trông thấy Tiêu Chiết Uyên đang đứng dưới hành lang. Ánh mắt hắn hờ hững, tựa như đang suy nghĩ điều gì. Thấy Cẩm Duật nhìn qua, hắn giơ tay vỗ nhè nhẹ lên trống nhỏ, khóe môi nhếch lên cười: “Không hổ là sát thủ do Huyền Ưng Các bồi dưỡng, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người.”

“Điện hạ.” Trần Khâm lên tiếng, Trần Minh cũng từ mái nhà phi thân xuống đất.

Tiêu Chiết Uyên chậm rãi bước vào sân, tiến gần về phía Cẩm Duật: “Ngươi ra tay giỏi như vậy, nếu chịu nghe lời ta…”

Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Cẩm Duật, giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “Muốn diệt Tiêu gia? Cũng không phải là chuyện không thể.”

Cẩm Duật quay đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau. Đôi mắt của y sâu thẳm như mặt nước lặng, không gợn chút cảm xúc, nhưng lại khiến người khác như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.

Tiêu Chiết Uyên giơ tay che mắt y: “Đôi mắt của ngươi rất đẹp, nhưng chẳng có chút ấm áp nào, lạnh như băng vậy.”

Cẩm Duật khẽ lùi về sau một bước, không nói gì.

Tiêu Chiết Uyên cũng chẳng để tâm, chỉ lạnh nhạt dặn một câu: “Đi thôi.”

Trần Khâm và Trần Minh theo sau hắn rời đi.

Cẩm Duật đứng yên tại chỗ, thoáng ngẩn người, ra cung sao?