Vị cay nồng lập tức lan khắp miệng, cổ họng Cẩm Duật như bị thiêu đốt. Y cố gắng nuốt trôi vị rượu sặc người ấy, vành tai đỏ bừng, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. “Thế nào? Có ngon không? Đây là rượu quý mà lão tướng quân Tư Đồ cất giữ bao năm, hôm nay Tử Khanh mang ra chiêu đãi cô, cô ban thưởng cho ngươi đấy.” Tiêu Chiết Uyên nói, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Cẩm Duật, nhìn làn da tái nhợt của y dần dần nhuộm sắc hồng, ánh mắt long lanh ẩn chút hơi men, trong lòng hắn lại nổi lên hứng thú.
Cẩm Duật há miệng thở dốc, chỉ thấy cổ họng nóng rát. Y không hiểu về rượu, cũng chưa từng uống bao giờ, chỉ yên lặng gật đầu.
“Ngon thì uống thêm chút nữa.” Nói rồi, Tiêu Chiết Uyên tự tay rót cho y một chén đầy.
Cẩm Duật nhìn chén rượu đưa đến trước mặt, chậm rãi đón lấy rồi lại chậm rãi uống cạn.
Tiêu Chiết Uyên chăm chú nhìn y như thợ săn nhìn con mồi, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, như muốn giam giữ người kia vào trong tầm mắt.
Phía dưới, Tư Đồ Du chống cằm, nhìn hai người mà trong lòng dâng lên nghi hoặc, sắc mặt thay đổi liên tục: từ ngờ vực chuyển sang kinh ngạc, rồi lại tự hỏi, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt vô cùng chắc chắn — thì ra là vậy...
Quả nhiên, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, đây rõ ràng là... nghiệt duyên mà!! Không được đâu Thái tử điện hạ!!
Tư Đồ Du mặt biến sắc liên tục, cuối cùng chỉ còn lại nét mặt như vừa nhìn thấy bi kịch nhân gian, sống không còn gì luyến tiếc.
Cẩm Duật uống đến ly thứ hai thì bắt đầu thấy mọi thứ lờ mờ. Y chớp mắt, đầu ong ong như bị gõ một chùy, cả người như sắp bay bổng.
Tiêu Chiết Uyên thấy ánh mắt y dần mơ hồ, liền vươn tay nắm lấy cổ tay y, nhưng Cẩm Duật vẫn loạng choạng, không đứng vững mà ngã xuống đất.
“Say rồi?” Hắn nghiêng người, ngồi xuống vỗ nhẹ lên mặt y: “Tửu lượng cũng yếu quá rồi.”
Tư Đồ Du không nỡ nhìn, chống trán nói: “Ta thấy không phải say, mà là uống xong thì lăn ra bất tỉnh. Ngươi…”
Từ khi nào Thái tử điện hạ lại thích trêu đùa kiểu này? Không phải quá mức rồi sao? Trêu tới mức này, là thật không định buông tha người ta?
“Trần Khâm.” Tiêu Chiết Uyên đứng dậy: “Đưa y về đi.”
“Vâng.” Trần Khâm bước tới, định bế người dậy, nhưng Tiêu Chiết Uyên nhíu mày: “Làm gì thế? Ngươi cõng không được à?”
“…” Trần Khâm nghẹn lời. Chẳng qua là bế thì thuận tiện hơn thôi mà: “Vâng…”
Tư Đồ Du thì chỉ chống má, "chậc" vài tiếng, ánh mắt nhìn đầy ẩn ý. Tiêu Chiết Uyên liếc nhìn hắn một cái: “Đi thôi.”
“Đi đường bình an, không tiễn.” Tư Đồ Du đáp lại, giọng lười biếng.
———
Chuyện tối qua Thái tử điện hạ cho tiểu thị uống rượu trong phủ tướng quân chẳng hiểu sao lại lan truyền khắp nơi. Người này truyền người kia, từ uống rượu biến thành Thái tử ôm tiểu thị ngồi trong lòng, tận tay rót rượu, hai người tình ý nồng nàn, ánh mắt lưu luyến, cảnh tượng nóng bỏng khiến người nghe đỏ cả mặt.
Tiêu Chiết Uyên vừa dùng bữa tối vừa nghe người ta kể lại lời đồn, chỉ thấy buồn cười. Hắn liếc nhìn Cẩm Duật một cái, phát hiện sắc mặt y rất khó coi, đen lại như đáy nồi. Hắn cười khẽ, chống đầu nói: “Thái tử sủng ái, tiểu thị e thẹn? Tiểu Thất nhà ta lạnh như băng cả ngày, e thẹn lúc nào?”
"…" Cẩm Duật vừa nghe Trần Khâm thuật lại lời đồn, mặt đen đến mức không thể đen hơn. Thật sự quá mức nhảm nhí.
Ngay cả Trần Khâm khi bẩm báo cũng nổi da gà, lời đồn kia chẳng khác gì một đoạn thoại bản, sinh động như thật, nào là Thái tử liếc mắt đưa tình, nào là ôm tiểu thị cười tươi như hoa trong ngực…
“Tiểu Thất, lại đây.” Tiêu Chiết Uyên bỗng vẫy tay.
“…” Cẩm Duật vốn chỉ muốn đứng ngoài, không ngờ vẫn bị gọi.
Y miễn cưỡng bước tới, không ngờ Tiêu Chiết Uyên đột nhiên vươn tay, túm lấy cổ tay y kéo vào lòng, đặt y ngồi trên đùi mình. Cả điện Trường Nhạc nhất thời im bặt, cung nhân cúi rạp đầu, đến cả Trần Khâm cũng không dám ngẩng mặt.
Điện hạ… người lại muốn làm gì đây?
Cẩm Duật giật mình, vội đứng dậy, nhưng Tiêu Chiết Uyên đã nhanh tay giữ chặt cổ tay y, tay còn lại siết chặt eo y, ép giọng nói:
“Đừng nhúc nhích.”
Hắn ghé sát lại gần, hơi thở phả vào tai Cẩm Duật:
“Chi bằng ngươi giúp ta chứng thực lời đồn ấy, để Hoàng thượng khỏi phải ngày ngày nhớ tới chuyện tuyển người vào Đông cung.”
Cẩm Duật sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, không còn chút ý trêu ghẹo, thứ không khí mờ ám khi nãy bỗng chốc bị thay thế bởi sự lạnh lẽo căng thẳng. Ánh mắt Tiêu Chiết Uyên vẫn ngạo mạn, khinh khỉnh, như thể đang nói: Ngươi có thể làm gì ta chứ?