Từ khi Tiêu Thái Tổ đăng cơ, thiên hạ trải qua chiến loạn, ông chủ trương dưỡng dân, giảm sưu thuế, dốc sức phục hồi. Dưới thời Tiên Đế, tranh quyền đoạt vị trong triều khiến loạn đảng nổi lên, tham quan hoành hành, dân chúng khốn khổ. Đến thời Nguyên Long Đế, lại chinh chiến liên miên, quốc khố cạn kiệt, dân tình lầm than, triều đình thì chia bè kết phái, ai nấy đều chờ xem ai sẽ ngồi lên ngai vàng. Tiêu Chiết Uyên nghe đến đây chỉ lạnh nhạt đáp:
“Nhưng cô vẫn hy vọng ngươi sống sót.”
Tư Đồ Du cảm động ra mặt, nói:
“Huynh đệ, yên tâm! Tình nghĩa hai ta, nếu sau này ta cưới vợ sinh con, nhất định sẽ để con ta nhận ngươi làm cha nuôi! Có hoàng đế làm cha nuôi, quá ngầu luôn!”
Câu sau hắn nói nhỏ lại, sợ tai vách mạch rừng có người nghe được.
Tiêu Chiết Uyên chỉ liếc hắn như đang nhìn người không có não, chẳng buồn lên tiếng.
Tiên hoàng hậu và Tư Đồ phu nhân là bạn thân chốn khuê phòng, vì vậy từ thuở nhỏ, Tiêu Chiết Uyên và Tư Đồ Du đã có tình giao hảo sâu đậm. Nghe nói lần này Thái tử tự mình điều ba vạn quân Long Kỵ tới chi viện, Tư Đồ Du cảm động đến rối cả tâm can. Không chỉ nói suông, hắn còn lập tức mở yến tiệc tiếp đãi Thái tử điện hạ.
Trong phủ Tướng quân, tiệc rượu ngon, nhạc êm dịu vang lên, vũ cơ uyển chuyển từng bước như sen nở nước, lay động lòng người. Thái tử điện hạ ngồi trên ghế chủ vị, tay cầm chén rượu gạo, ánh mắt lười nhác phóng đãng, lơ đãng dõi theo bóng dáng các vũ cơ đang múa.
Tư Đồ Du ngồi bên tay phải, chống cằm buồn chán nhìn mỹ nhân, vẻ mặt rầu rĩ than thở:
“Ta nói với ngươi, gần đây mẫu thân cứ sắp đặt chuyện hôn sự cho ta. Nào là thiên kim Lý gia, tiểu thư Trương gia, bà ấy còn đem sinh thần bát tự người ta ra tính toán xem có hợp với ta hay không. Nếu hợp, liền mong ta lập tức thành thân, tốt nhất là sang năm bế được tôn nhi mập mạp!”
Tiêu Chiết Uyên nghe xong khẽ liếc nhìn hắn.
Vị Thái tử này phong thần tuấn lãng, dung mạo chẳng kém Phan An, lại nghe đồn phong lưu thành tính, nam nữ đều không kiêng kị, trong cung thê thϊếp đầy đàn. Bởi thế các vũ cơ không khỏi động lòng, ai nấy đều âm thầm hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Thái tử, hưởng vinh hoa phú quý một đời.
Trong số đó, một vũ cơ dẫn đầu bạo gan hơn người, tay áo dài như nước, khẽ lướt qua trước ngực Thái tử, sau đó bật cười mê hoặc.
Tiêu Chiết Uyên nắm lấy vạt áo nàng, nhẹ kéo một cái, nàng liền thuận thế xoay người ngồi vào lòng hắn, uyển chuyển nghiêng người tựa vào.
“Ngươi đã mười bảy tuổi, mẫu thân ngươi sốt ruột cũng phải.” Hắn vừa cười vừa nói với Tư Đồ Du, tay nhàn nhạt vuốt ve gương mặt mịn màng của thiếu nữ trong lòng, cười như không cười: “Chỉ tiếc khuôn mặt đẹp này lại trang điểm quá đậm, mất đi vài phần thanh thuần.”
Thiếu nữ lập tức ghé vào người hắn, giọng nói mềm mại:
“Nếu điện hạ thích nô gia mặt mộc, nô gia lập tức rửa sạch phấn son là được.”
Tư Đồ Du ngửa đầu uống cạn một chén rượu, bực bội than:
“Ngươi làm Thái tử mà còn chưa lập gia thất, ta vội vã làm gì?! Hơn nữa... hơn nữa ta đã có người trong lòng rồi!”
Tiêu Chiết Uyên hơi khựng lại, hứng thú ngẩng đầu nhìn hắn:
“Là thiên kim nhà ai?”
Tư Đồ Du ấp úng:
“Không phải thiên kim… cũng chẳng phải tiểu thư…”
Cuối cùng, dưới ánh mắt bức bách của Thái tử, hắn cúi đầu nhỏ giọng:
“Là… nam…”
Tiêu Chiết Uyên thoáng sửng sốt, rồi nói nhàn nhạt:
“Cũng không có gì.”
Ở Đại Ung, nam phong cởi mở, nam tử có thể gả làm thê làm thϊếp, thậm chí còn có thuốc giúp sinh con, trong triều cũng có hoàng hậu là nam nhân, từng sinh hạ một hoàng tử. Vì vậy trong mắt người đời, chuyện nam thê nam thϊếp cũng không có gì lạ.
“Nhưng ta không dám nói ra!” Tư Đồ Du vò đầu bứt tai: “Không dám nói với cha nương, càng không dám nói với người ta thích… Chúng ta căn bản là không thể ở bên nhau.”
“Sao lại không thể?” Tiêu Chiết Uyên thuận miệng hỏi. Trong lúc đó, thiếu nữ trong lòng rót rượu cho hắn, tay trắng thon dài nâng chén đưa đến miệng. Hắn uống cạn, mùi rượu thơm nồng thấm qua cổ họng, cảm giác vô cùng dễ chịu. Ánh mắt đầy tình tứ nhìn chằm chằm thiếu nữ khiến nàng ngượng ngùng cúi đầu.
Tư Đồ Du dường như đã quen với tính nết phóng túng của hắn, làm bộ như không thấy, tiếp tục nói:
“Nói chung là không thể, huống hồ… ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện có con nối dõi sao?”
“Con nối dõi à?” Tiêu Chiết Uyên hơi nhíu mày như đang nghiêm túc suy nghĩ. Vũ cơ lại đưa thêm một chén, hắn giơ tay nhận lấy, rồi ra hiệu cho mọi người lui xuống. Lúc này Trần Khâm bước tới đưa khăn tay cho hắn.
Tiêu Chiết Uyên thong thả lau tay, tiện tay phủi mùi son phấn còn vương trên y phục.
Ngẩng đầu lên, hắn liền trông thấy Cẩm Duật đang đứng bên cạnh Trần Khâm. Người kia không để tâm đến cuộc đối thoại giữa họ, chỉ lặng lẽ nhìn vào một góc, dường như đang chìm trong suy nghĩ riêng.
“Tiểu Thất.” Tiêu Chiết Uyên khẽ gọi.
Cẩm Duật ngẩng đầu, thấy hắn vẫy tay, liền bước tới. Tiêu Chiết Uyên đưa cho y một chén rượu:
“Biết uống rượu không?”
Cẩm Duật giơ tay ý bảo không biết.
Tiêu Chiết Uyên như chẳng hề thấy, ánh mắt ánh lên tia đùa cợt:
“Vậy thì uống đi.”
Cẩm Duật nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống cạn.