Trần Khâm lắc đầu: “Không cần đâu, có mấy đồng bạc cũng chẳng đáng gì. Nếu ngươi thật sự muốn báo đáp… thì dạy ta mấy chiêu quyền cước đi?”
Hắn từng tận mắt chứng kiến Cẩm Duật cùng sát thủ Huyền Ưng Các quyết đấu sinh tử. Mặc dù một mình đối địch nhiều người, nhưng y vẫn ứng biến linh hoạt, chiêu thức gọn gàng dứt khoát, khiến người ta không thể rời mắt.
Cẩm Duật ngập ngừng một lúc, sau đó thu tay lại, coi như đồng ý.
---
Sáng hôm sau, tại điện Trường Nhạc, Cẩm Duật đang hầu hạ Tiêu Chiết Uyên thay y phục. Hắn đứng thẳng, mở rộng hai tay, cúi đầu nhìn Cẩm Duật – người thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Nửa khuôn mặt y giấu sau chiếc mặt nạ, phần còn lại làn da tái nhợt, càng khiến đường nét trở nên sắc sảo kỳ lạ.
“Thân thể ngươi hôm nay thế nào?” Tiêu Chiết Uyên hỏi.
Cẩm Duật ngước mắt:
“Không sao.”
Tiêu Chiết Uyên không hiểu, cũng chẳng buồn hiểu. Hắn cong môi, ánh mắt lười biếng liếc qua người Cẩm Duật, cười nói:
“Đêm qua ngươi ngất trong lòng ta, cả người run rẩy như cún con bị bỏ rơi, thật sự rất đáng thương.”
Ngữ khí trêu ghẹo rõ ràng. Cẩm Duật nghe ra được, nhưng hiện giờ thân phận y chỉ là một kẻ tù binh, Tiêu Chiết Uyên muốn nói gì cũng là chuyện của hắn. Dăm ba câu trêu chọc cũng chẳng thể khiến y mất mặt.
Y đang nghĩ vậy, thì đột nhiên thấy Tiêu Chiết Uyên đưa tay về phía mình. Cẩm Duật cả người cứng đờ, cố nén phản xạ né tránh.
Tiêu Chiết Uyên đưa tay chạm vào gương mặt y, đối diện với ánh mắt lạnh băng căm hận của Cẩm Duật, lại bật cười:
“Muốn gϊếŧ ta à?”
Cẩm Duật nhìn thẳng vào hắn, không né tránh. Hai người – một cao một thấp giằng co ánh mắt. Trong mắt kẻ ngoài cuộc, đây lại là một màn liếc mắt đưa tình, đặc biệt là ánh mắt Tiêu Chiết Uyên nhìn Cẩm Duật đầy mờ ám.
Tư Đồ Du từ chính sảnh vòng qua tẩm điện, vừa vặn bắt gặp cảnh tượng ấy. Hắn lập tức đưa tay che mắt, xoay người rút lui như bay:
“Thất lễ rồi, hai vị cứ tiếp tục.”
Tiêu Chiết Uyên: “…”
Cẩm Duật: “…”
Tiêu Chiết Uyên xoay người, khóe môi vẫn còn vương ý cười, ánh mắt nhìn Cẩm Duật vừa khinh thường vừa kiêu ngạo.
Lúc này, Tư Đồ Du mặc thường phục đang trò chuyện cùng Trần Khâm, thấy Tiêu Chiết Uyên đi ra liền vội vã bước tới, vẻ mặt đầy tò mò:
“Gì vậy? Có chuyện gì à? Hai người không phải kẻ thù à? Sao rồi? Có gì… đặc biệt không?”
Tiêu Chiết Uyên nhíu mày, liếc hắn một cái đầy chán ghét:
“Thô tục.”
“Thì ta là võ tướng, ngươi còn mong ta ăn nói tao nhã chắc?” Tư Đồ Du cười thong thả đi theo sau, nói tiếp: “Không có gì mà ngươi nhìn người ta bằng ánh mắt đó làm gì? Ta còn tưởng ngươi thông suốt rồi cơ.”
Tiêu Chiết Uyên nghe vậy liền trừng mắt:
“Thông suốt? Cô không ngốc đến vậy.”
Tư Đồ Du nhìn hắn nghiêm túc nói ra cái câu kia, trong lòng không khỏi cười nhạo:
“Thôi bỏ đi, một kẻ trong đầu toàn tính toán, còn đòi hiểu chuyện tình cảm?”
“Không có chuyện gì thì cút.” Tiêu Chiết Uyên hừ lạnh.
“Có chuyện mới tới đây!” Tư Đồ Du không khách khí ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài: “Cha ta đi Bắc Cảnh, lần này có khi chín phần lành ít dữ nhiều. Mà ngươi còn dám điều quân Long Kỵ ra ngoài, gan cũng lớn thật. Không sợ bị vu là mưu phản sao?”
Hắn còn đang nói thì thấy Cẩm Duật từ trong điện đi ra, liền im bặt. Cẩm Duật chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như chào, rồi rời đi.
“Tiếp đi.” Tiêu Chiết Uyên chau mày, khó chịu thấy rõ. Vừa rồi cảm giác kỳ lạ trong lòng vì Cẩm Duật lại biến mất không dấu vết, chỉ còn lại sự bực bội.
Tư Đồ Du lấy lại tinh thần:
“Ta chỉ thấy kỳ lạ thôi. Hai người rõ là kẻ thù, sao còn có thể ngồi nói chuyện nhẹ nhàng như vậy?”
“Ngươi mù à?” Tiêu Chiết Uyên lườm hắn: “Ai nói chuyện nhẹ nhàng với y?”
“Chứ không phải à? Nhìn hai người cứ như…” Tư Đồ Du chưa kịp nói hết đã bị chặn ngang.
“Nói chính sự.”
Thấy bị trừng mắt, Tư Đồ Du ngoan ngoãn quay lại chủ đề:
“Ý ta là, ngươi cho người điều quân Long Kỵ ra ngoài, nếu Tiêu Chiết Cẩn lấy cớ đó đổ tội mưu phản lên đầu ngươi thì sao? Dù gì trong triều cũng có không ít người đang rình cơ hội phế ngươi khỏi ngôi thái tử. Ngươi dám làm thế, không phải quá liều rồi sao?”
Tiêu Chiết Uyên nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
“Ngươi quá xem trọng phụ hoàng rồi. Một người ngoài mạnh trong yếu, ông ta cũng sợ cô tạo phản chứ chẳng đùa. Thành Bắc Nhạn giờ chỉ còn năm vạn binh, Tư Đồ lão tướng quân thì chỉ huy mười vạn bộ binh. Bệ hạ lại phải sai binh Lương Châu tới chi viện. Trong cung chỉ có năm vạn quân Nam Bắc, vậy ngươi bảo ta sợ cái gì?”
Nói đến đây, hắn hạ giọng:
“Còn nữa, cô cũng là sợ Tư Đồ gia các ngươi tuyệt hậu.”
Tư Đồ Du lí nhí nói nhỏ:
“Chuyện đó là chắc rồi.” :))
“Hả?” Tiêu Chiết Uyên nghe không rõ.
“Không, ta nói… đã là tướng quân thì ra chiến trường là chuyện không thể tránh. Cha ta từng nói, làm nam nhi, chết ngoài chiến trường vì nước vì dân, vậy mới đáng mặt nam nhi! Chỉ cần sau này có người tế bái, thay ta gϊếŧ giặc trừ hung nô, thì chết cũng không tiếc!” Tư Đồ Du nói càng lúc càng hùng hồn: “Ngươi tưởng cha ta không nghĩ đến chuyện không về à? Nương ta khóc gần mù mắt rồi kia kìa! Nhưng ông ấy không cam lòng nhìn bá tánh chịu khổ. Nếu ông ấy không ra trận, đợi tới khi Hung Nô kéo quân tới sát Trường An, ai cứu dân chúng?”